Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

[Đam mỹ] Bảo Nhi - chương3

Chương 3: Họp Chợ
Tác giả: Lưu Hạ
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Lý Khải mang Bảo Nhi về nhà, tuy rằng cùng Mạc đại phu nói năng hùng hồn lý lẽ, nhưng nghĩ đến ở cùng tiểu Bảo Nhi như thế nào, lại khiến y cảm thấy đau đầu. Trong nhà y chỉ có hai vị lão nhân gia, lại chưa từng chiếu cố qua đệ muội, huống chi tình trạng tiểu Bảo Nhi hiện nay cùng hài đồng không khác.
            Học đường đã nghỉ mấy ngày, ngày mai dù có thế nào thì cũng phải mở lại. Thừa dịp hôm nay rãnh rỗi, muốn đi lên trấn trên mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt mới cho tiểu Bảo Nhi.
            Nghĩ đến trấn trên nhiều người phức tạp, Lý Khải vốn định mang Bảo Nhi đến nhờ Mạc Nam chăm sóc, chính mình đi sớm về sớm, nhưng mà Bảo Nhi có nói cái cũng không buông tay, dùng đôi mắt to vô tội nhìn y, nhất thời tâm y nhuyễn xuống, bất đắc dĩ mang theo hắn. Trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ  hắn như chim non, lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy mình liền đi theo.
            Thôn trấn gần thôn Tiểu Sơn nhất gọi là Dương Thuận trấn, trấn không lớn, bất quá là nơi giao giữa hai châu, thương lữ lui tới đều dừng lại đây nghỉ ngơi, cho nên vẫn là phi thường phồn hoa. Cửa hàng trên trấn dày đặt trước mắt, hàng hóa cũng tương đối đầy đủ. Lý Khải mang theo Bảo Nhi đến trấn trên, hôm nay đúng vào ngày họp chợ, sợ hắn lạc đường, phải lặp đi lặp lại dặn dò hắn theo sát chính mình. Tiểu Bảo Nhi đại khái cũng là không thích ứng được nhiều người như vậy, có chút nhút nhát, dọc theo đường đi cứ nắm chặt góc áo y.

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

[Đam mỹ] Nguyệt hoa như sí - chương 25



Chương 25
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Y thuật của Tiết Thừa Viễn quả thật không làm cho Công Lương Phi Tuân thất vọng.
            Trời vừa ửng sáng, qua trị liệu của Tiết Thừa Viễn, thương thế Tùng Minh Liêm chuyển biến tốt thập phần rõ ràng.
            Tùng Minh Thành bồi một bên khó nén kích động, trước mặt mọi người liền hướng Tiết Thừa Viễn quỳ xuống.
            “Đa tạ ân cứu mạng của Nguyên đại phu” Tùng Minh Thành dập đầu một cái thật mạnh.
            “Mau đứng lên”.
            Phúc Toàn giúp đỡ hắn đứng lên.
            “Ân này của Nguyên đại phu, huynh đệ Minh Thành cả đời tuyệt không quên”. Tùng Minh Thành bướng bĩnh vẫn quỳ như cũ, cảm động rơi nước mắt.
            Tiết Thừa Viễn khép hòm thuốc lại, mỉm cười nói: “Trị bệnh cứu người là bổn phận của tại hạ, không cần đa lễ”.
            Công Lương Phi Tuân đứng ở cửa thấy một màn này cũng chậm rãi đi tới.
            Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân đi đến trước giường, nhìn gương mặt nghiêm túc không một biểu tình, Tiết Thừa Viễn đi qua một chút, đối với Tùng Minh Thành nói: “Bệnh tình hắn còn cần quan sát vài ngày, nếu sau năm ngày, khí huyết thông, sắp tới sẽ dần hồi phục”.
            “Hảo, tốt…”.
            Nhờ vào Công Lương Phi Tuân kiên trì, tìm đến đại phu cao minh này, làm cho đệ đệ chỉ cách sinh tử một bước tìm lại được sinh mệnh, trong tâm Tùng Minh Thành không biết như thế nào cảm tạ Công Lương Phi Tuân.
            “Tạ đại nhân” Tùng Minh Thành đối Công Lương Phi Tuân bên cạnh nghẹn ngào nói lời cảm tạ.
            Công Lương Phi Tuân nhìn gương mặt Tùng Minh Thành đã mệt mỏi, vỗ vỗ vai hắn nói: “Đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người đến thủ, Minh Liêm nhất định sẽ hồi phục”.
            “Ân” Tùng Minh Thành gật đầu, cố nén lệ trong mắt.
            Sau lời nói này, mọi người một mảnh yên tĩnh, nhưng Phúc Toàn lại khai hỏa hô: “Đại nhân, công tử nhà ta đã chẩn bệnh xong rồi, có phải nên để chúng ta hồi phủ hay không?”.
            Công Lương Phi Tuân nghĩ nghĩ, cảm thấy không thích hợp nói chuyện này trước giường bệnh Tùng Minh Liêm, vì thế xoay người đi ra ngoài.
            Tùng Minh Thành, Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn theo ra.
            “Ai nói chẩn bệnh rồi có thể để các ngươi trở về?”. Công Lương Phi Tuân cười lạnh một tiếng, khí định thần nhàn mở miệng.
            “Ngươi!!!”.
            Phúc Toàn nhẫn nhịn đã muốn cực hạn, càng nhịn càng bị người khi, hiện tại trong tâm bất cứ giá nào cũng muốn liều mạng với người này.
            Hoàn hảo Tiết Thừa Viễn một bên nắm hắn túm lại: “Phúc Toàn, đừng lỗ mãng”.
            “Công tử! Này rõ ràng hắn đùa bỡn chúng ta!” Phúc Toàn cao giọng nói.
            Tùng Minh Thành thấy thế này, vài bước đến bên Công Lương Phi Tuân thấp giọng khuyên nhủ: “Đại nhân, không bằng để bọn họ…”.
            Công Lương Phi Tuân nâng tay ý bảo hắn không cần nói, trầm giọng nói: “Ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi, nơi này có ta”.
            Chỉ thấy sắc mặt Tùng Minh Thành tối lại, không dám nhiều lời chống đối, nói: “Hạ quan cáo lui”, nói xong liền cung kính lui ra ngoài.
                       Công sự vài năm, Công Lương Phi Tuân đối với tính tình Tùng Minh Thành đã sớm rành mạch, hai người ở chung đã sớm ăn ý. Công Lương Phi Tuân nói như vậy là do cũng có lo lắng cho hắn.
            “Gian tế chính là gian tế, có biết gần đây Kiền Huy xử trí gian tế địch quốc như thế nào không?”.
            Thần sắc Công Lương Phi Tuân trầm trầm, khí thế như thế này e rằng đã sớm định tội danh, không cho chút tranh cãi.
            Nói Tiết Thừa Viễn không giận đó là giả, nhưng nén giận như thế vì chỉ là ăn nhờ ở đậu, còn có thể để cho mình cùng Phúc Toàn một đường sống. Bọn họ chỉ là hai người ngoại quốc, tay trói gà không chặt, như thế nào có thể chống lại Túc Đồ đội uy danh truyền xa?
            “Đại nhân” Lúc này Tiết Thừa Viễn nở nụ cười.          
            Công Lương Phi Tuân chọn mi nhìn y, chờ nghe thần y đến từ Nguyên Tây biện luận như thế nào.
            “Đại nhân hưng sư động chúng như thế tìm danh y vì người trên giường bệnh, có thể thấy được người này trong lòng đại nhân có chút phân lượng. Mặc dù vừa rồi đã dùng thuốc, nhưng tại hạ ngu dốt, chỉ sợ nhiều ngày dược liệu không thể khống chế được, này tính mạng….”.
            Thật sự buồn cười, thế nhưng còn dám mang điệu bộ này nói chuyện với ta?! Cũng không nhìn xem chính mình đứng ở đâu, đang cùng ai nói chuyện!
            “Phanh” Công Lương Phi Tuân vỗ án đứng lên, trợn mắt nhìn y quát: “Ngươi còn dám uy hiếp ta?!”.
            “Làm sao ta dám?” Tiết Thừa Viễn nhếch môi, con ngươi như tĩnh đàm (đàm: hồ) nhìn thẳng Công Lương Phi Tuân, nói: “Tại hạ bất quá là ăn ngay nói thật, mong rằng đại nhân có thể thỉnh danh y khác về trị liệu…”.
            Công Lương Phi Tuân đối với người Nguyên Tây không hề có hảo cảm, điều này đã muốn là quán tính. Nhưng người trước mắt này, quả thật không hề đơn giản, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mà lại có được y thuật cao minh, làm cho nhiều người có vài phần kính sợ.
            “Ngươi có thể trở về, nhưng hắn thì lưu lại”.
            Thương thế của Tùng Minh Liêm chuyển biến còn chưa hoàn toàn tốt, Công Lương Phi Tuân cũng không thể quá nhượng bộ, chỉ vào Phúc Toàn bên cạnh Tiết Thừa Viễn, chỉ có thể nhượng bộ từng bước.
            “Công tử!” Tuy nói Phúc Toàn tuổi trẻ, dễ dàng xúc động, nhưng vì thế tử nhà mình, cho đến bây giờ dù có bỏ mệnh vẫn trung thành, lo lắng nói: “Công tử, ngài đi mau, đừng lo cho ta”.
            Tiết Thừa Viễn nghe ra “Đi mau” này là Phúc Toàn ý rằng y hãy rời đi Huyền Nhân, nơi này quá mức nguy hiểm. Thiên hạ to lớn, bọn họ phiêu bạc một đường. Rốt cục nơi đâu mới là chỗ để bọn họ dừng chân?
            Công Lương Phi Tuân mắt lạnh nhìn chủ tớ nhà này, bất động thanh sắc.
            Lưu lại người bên cạnh y ở nơi này làm con tin, cũng không tin đại phu nhân từ trọng tình trọng nghĩa có thể nhẫn tâm mà rời đi.
            Tiết Thừa Viễn đè lại cánh tay Phúc Toàn nói: “Chúng ta không phải gian tế, chẳng qua chỉ là phiêu bạc khắp nơi, lấy nghề y mưu sinh mà thôi, không có gì phải sợ”.
            Phúc Toàn giọng căm hận nói: “Nhưng là công tử…” Khi dễ này thật sự làm cho người ta không thể nhẫn nại.
            “Không có nhưng là, ngươi trước an tâm ở nơi này mấy ngày”. Tiết Thừa Viễn nói xong ngẩng đầu nhìn thẳng Công Lương Phi Tuân nghiêm nghị khí thế phía trên, nói: “Ta tin tưởng Công Lương đại nhân công chính liêm minh, tuyệt không phải là người không có bằng chứng mà đã tổn thương dân chúng vô tội”.
            Trong chớp mắt khi ánh mắt giao nhau, Công Lương Phi Tuân kinh ngạc vì ánh mắt trầm tĩnh thong dong của đối phương, cư nhiên tỏa ra sự dũng cảm kiên nghị như thế.
            Người này tuyệt đối không thể xem thường….

           
            

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

[Đam mỹ] Nguyệt hoa như sí - chương 24



Chương 24
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Làm thế nào để thỉnh đại phu đến quý phủ trị bệnh cứu người?
            Ở Huyền Nhân, bình thường đều là cổ kiệu nâng đến nâng đi, tất cung tất kính sợ có điều chi sơ sót. Nhưng sự việc này đối với Công Lương Phi Tuân thì không phải như vậy.
            Kỳ thật nếu là danh y khác, chính là hôm nay Công Lương Phi Tuân có quỳ xuống cũng không oán. Ai ngờ, lại chính là gương mặt này lọt vào tầm mắt, mọi chuyện lại khác đi.
            Dưới bóng đêm, phòng trong “xào xạc” quán, Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn bị hạ nhân túm vào trong.
            “Mở trói”.
            Công Lương Phi Tuân đi theo vào phòng, vài bước đi đến ghế dựa liền cởi áo choàng, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
            “Ách…” Phúc Toàn đang được thị vệ cởi trói trừng mắt liếc nhìn Công Lương Phi Tuân, lại vội vàng sửa sang lại vạt áo cho Tiết Thừa Viễn, lo lắng thở dài: “Công tử…”.
            Tiết Thừa Viễn phủi phủi đầu vai, đánh giá trong phòng. Ký đến nhi tắc an chi (chuyện gì đến cũng đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó). Trong phòng nồng đậm vị thuốc, chứng minh nơi này quả thật có bệnh nhân.
            Công Lương Phi Tuân vất vả một đêm cũng là mệt mỏi, càng lo lắng thương thế Tùng Minh Liêm kéo dài, nhìn Tiết Thừa Viễn nặng nề mở miệng.
            “Nguyên Thành Học, ngươi từng ở dưới Yến Kính sơn để cho phạm nhân của ta chạy  thoát, lần trước bị miệng lưỡi giảo hoạt của ngươi chạy tội. Nhưng hôm nay trong tay ta có chứng cứ vô cùng xác thực có thể chứng minh ngươi là gian tế Nguyên Tây phái đến”.

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

[Đam mỹ] Nguyệt hoa như sí - chương 23



Chương 23
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Thành nam Huyền Nhân, Yến Độ hạng, trời đêm canh bốn yên tĩnh chỉ có tiếng gió.
            Thời điểm Công Lương Phi Tuân mang theo đội thiết kỵ trong bóng đêm trên đường đến, phòng ngủ Tiết Thừa Viễn cũng chuẩn bị tắt đèn.
            “Thế tử!”.
            Hơn nửa đêm, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi vội vàng của Phúc Toàn.
            Tiết Từa Viễn đang thay y phục, nghe hắn kêu lớn như vậy, nhíu mi nhẹ nhàng nói nhỏ: “Như thế nào?”.
            Đêm khuya luôn ngồi bàn đọc y thư, lúc này thật sự là mệt mỏi, nghe giọng Phúc Toàn như là xảy ra chuyện gì.
            “Thế tử, ngài nghe được không?” Phúc Toàn đốt đèn lồng lên hỏi.
            Phúc Toàn vừa nói, Tiết Thừa Viễn nghiêng tai lắng nghe, trong đêm yên tĩnh quả thật có tiếng vó ngựa vang lên.
            Phiêu bạc khắp nơi vài năm, không ngừng bị triều đình Nguyên Tây lùng bắt, Phúc Toàn và Tiết Thừa Viễn đã sớm đối với khả năng nguy hiểm bất ngờ đến rất là mẫn cảm.
            “Thế tử! Này có thể hay không là…?” Phúc Toàn cuối đầu, âm thanh lộ ra bất an.
            Cùng thế tử đến Huyền Nhân vừa mới tốt lên được một chút, trăm ngàn lần không cần lại….
            Tiết Thừa Viễn biết rõ không phải bình thường, vội vàng mặc áo bước nhanh ra ngoài.
            Hy vọng chính là khách qua đường! Phúc Toàn âm thầm cầu nguyện.
            Ai ngờ tiếng vó ngựa càng ngày càng tới gần, nhưng lại dừng lại trước tiểu viện phủ trạch của mình.
            “Thế tử, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phúc Toàn có chút khẩn trương, đèn lồng trong tay bắt đầu lay động.
            Ánh mắt Tiết Thừa Viễn trầm tĩnh, nói: “Là họa tránh không khỏi, đi xem”.
            Không biết vì sao, giờ phút này Tiết Thừa Viễn cũng khó có được bình tĩnh tự nhiên. Mấy ngày trước xảy ra chuyện, đủ để chứng minh Huyền Nhân cũng đang trong thời buổi rối loạn, đêm nay nếu thật sự là biến cố gì, có chạy đằng trời cũng không thoát, chi bằng trực tiếp đối mặt.
            “Thế tử…”
            Phúc Toàn theo Tiết Thừa Viễn đi đến đại môn.
            “Đại nhân, chính là nơi này!”.
            Ngoài sân quang ảnh những cây đuốc soi sáng trời đêm, chỉ nghe có người bẩm báo nói.
            Xem ra chính là lai giả bất thiện, Tiết Thừa Viễn trong lòng âm thầm suy nghĩ.
            Đang lúc Tiết Thừa Viễn bước về phía bậc thang phía trước, tiếng đạp cửa vang lên.
            “Thùng thùng….”
            Phúc Toàn tim đập “bùm bụp” tăng tốc, lưng ra mồ hôi lạnh. Hai tiểu tư mà Hứa Trung Lĩnh điều đến lúc này cũng đang ở góc phòng xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, giật mình không biết xảy ra chuyện gì.
            “Mở cửa”.
            Tiết Thừa Viễn nhìn đại môn đóng chặt, thản nhiên nói:
            “Đến”.
            Phúc Toàn nín thở một hồi, cắm đèn lồng lên vách, đi đến mở cửa.
            Mấy năm nay cùng thế tử trải qua sóng gió, chỉ cần cùng thế tử ở cùng nhau, bất cứ giá nào cũng được.
            Chỉ nghe “Chi nha____” một tiếng, đại môn mở ra, hai nam tử hùng hổ đẩy cửa đi vào, phía sau là một thân ảnh uy vũ tản ra hàn khí xuất hiện trong tầm mắt Tiết Thừa Viễn.
            “Là ngươi?!”
            “Là ngươi?!”

[Đam mỹ] Nguyệt hoa như sí - chương 22



Chương 22
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Cao thấp toàn đội lập tức dốc lực lượng vì Tùng Minh Liêm đi thỉnh danh y trong Huyền Nhân.
            Công Lương Phi Tuân tự mình đi Vương phủ, Mộ Dung Định Trinh biết được tình thế lập tức viết một phong thư để Công Lương Phi Tuân mang đến ngự y viện.
            Cứ như vậy, trong đêm tất cả danh y trong Huyền Nhân, thậm chí thái y đứng đầu trong hoàng cung đều tụ đến “xào xạc” quán vì Tùng Minh Liêm chữa trị.
            Từng khắc từng canh giờ vội vã đi qua, Công Lương Phi Tuân ở ngoài tiền viện đi qua đi lại, liên tiếp ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong phòng, thần sắc ngưng trọng.

Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

[Đam mỹ] Nguyệt hoa như sí - Chương 21



Chương 21
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Chuyện phát sinh lần này không có dấu hiệu gì báo trước. Khi Công Lương Phi Tuân ngồi tại chính sảnh xem văn thư thì một tùy tùng quỳ gối khóc không thành tiếng.
            Công Lương Phi Tuân chau mày, khép lại văn thư trên tay hỏi: “Tùng Minh Liêm bị thương nghiêm trọng?”.
            Người tiến đến bẩm báo tên là Nhạc Dực, vào Túc Đồ đã hơn ba năm, là thủ hạ đắc lực của Tùng Minh Liêm.
            Nhạc Dực kịch liệt gật gật đầu, hốc mắt có chút ửng đỏ: “Mới vừa rồi trở về “xào xạc” quán (chỗ này QT để thế, ta ko biết “xào xạc” dịch làm sao. Ai biết thì chỉ ta với) đã muốn không có tri giác, miệng vết thương chảy máu không ngừng…”.
            “Như thế nào nháo thành như vậy?” Công Lương Phi Tuân bật dậy, nén không được phẫn nộ.
            “Nguyên bản cũng chính là tuần thành mà thôi, ai có thể tưởng…” Nhạc Dực nói đến một nửa ngữ điệu trở nên nghẹn ngào.

[Đam mỹ] Bảo Nhi - chương 2

Chương 2: Bảo Nhi
Tác giả: Lưu Hạ
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
           
            Lý Khải cẩn thận đem dược trong vại sành cho vào bát, thiếu niên kia đã hôn mê hai ngày, vẫn chưa tỉnh, Mạc Nam cũng không tìm được nguyên nhân. Dùng bố khăn mang bát thuốc nóng đặt vào khay, nhanh uy thiếu niên kia uống dược, đợi lát nữa còn phải lên học đường dạy nhóm hài tử.
            Mới vừa đến cửa phòng, y thấy thiếu niên nguyên bản đang hôn mê kia cư nhiên ngồi dậy, đôi con ngươi đen bong thẳng tắp theo dõi y. Lý Khải tâm động một cái, cảm thán ánh mắt thiếu niên như minh châu, tựa như không bị cát bụi thế tục ô nhiễm.
            Y đi vào phòng đặt khay thuốc lên bàn, ngồi vào ghế trước giường, đối thiếu niên nở nụ cười thiện ý nói: “Tiểu công tử rốt cục tỉnh, ngươi đã hôn mê hai ngày, ta là chủ nhân nơi này, tại hạ họ Lý tên một chữ Khải, không biết công tử xưng hô thế nào?”.
            Thế nhưng thiếu niên không đáp lời, vẫn là mang ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Khải, y hoài nghi trên mặt mình có phải nở một đóa hoa hay không. Y nghĩ đại khái là thân thế thiếu niên đặc biệt, không muốn nói ra, chính mình lại đường đột như thế, nhân tiện nói: “Là tại hạ đường đột, công tử trước uống thuốc đi”.
 Lý Khải liền cầm khay dược trên bàn đưa qua nói: “Công tử cẩn thận, dược này mới sắc xong không bao lâu, cẩn thận bỏng tay”.
Nhưng là thiếu niên không có tiếp nhận bát thuốc, bất quá rốt cục đem ánh mắt chăm chú trên người Lý Khải chuyển đến trên bát thuốc, sau đó không quá rõ ràng lặp lại: “Dược…dược…dược….”. Nói xong còn nhìn bát thuốc trên tay Lý Khải xác nhận hỏi: “Dược?”, một đôi mắt to tròn, tràn ngập hiếu kỳ.

Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

[Đam mỹ] Nguyệt hoa như sí - chương 16 + 17 +18 + 19 + 20

Chương 16
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Nói xong, Mộ Dung Định Trinh cất bước về phía trước, Công Lương Phi Tuân đứng lên cất bước theo sau hỏi: “Vương gia, tuy nói Hứa Trung Lĩnh này ở Huyền Nhân là một người uyên bác, nhưng mấy năm qua vẫn làm việc điệu thấp, chẳng lẽ lúc này đây…Thái tử cố ý diệt trừ người này?”.
            “Hứa Trung Lĩnh cùng Bổn vương cũng không có giao tình thân thiết, nhưng trước mắt quan hệ hai nước chưa biết rõ, Bổn vương cũng không lại tự mình tìm việc”. Mộ Dung Định Trinh suy nghĩ về tình hình quét sạch gian tế các nước, sợ liên lụy người vô tội.
            “Dạ, Vương gia”.
            Từ khi Túc Đồ đội được Cảnh Vĩ đế cấp cho Mộ Dung Định Trinh chưởng quản, mấy năm qua thủ hạ của Thái tử cùng Túc Đồ đội cũng không qua lại. Ngày xưa, dù là ở kinh thành Huyền Nhân cũng thường có giao thiệp.
            “Quản trụ thủ hạ của ngươi, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, đừng hành động thiếu suy nghĩ”. Mộ Dung Định Trinh nói đến đó liền lên ngựa rời đi.
            Bất luận thế nào, lấy thân phận của Mộ Dung Định Trinh lúc này, cũng không thể công khai chống lại Thái tử, nếu không sẽ khiến cho triều đình đại loạn.
            “Thần tuân mệnh”. Công Lương Phi Tuân thập phầ rõ ràng băn khoăn của Mộ Dung Định Trinh, cầm cương ngựa dâng lên, kính thanh nói: “Thần, cung tiễn Vương gia”.
            Ba ngày sau, trong thành Huyền Nhân đúng hạn bắt đầu hành động bí ẩn lần này.
            Quan binh thanh qua từ hai nhánh đội ngũ tạo thành, tổng cộng 24 người. Trong đó, Thái tử Mộ Dung Vô Giản và Thành Thân vương Mộ Dung Định Trinh mỗi bên phái ra 12 người.
            Công Lương Phi Tuân hạ lệnh Tùng Minh Liêm thống lĩnh đội ngũ 12 người này, không để cùng đội thân tín thị vệ của Đông cung Thái tử phát sinh tranh chấp gì.
            Mà bên trong hội quán Nguyên Tây ở thành nam lúc này, vẫn yên tĩnh bình thản như cũ, không ai biết được sắp phát sinh chuyện gì.

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

Bảo Nhi - Chương 1



Chương 1: Thôn Tiểu Sơn
Tác giả: Lưu Hạ
Edit:: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

Sáng sớm đầu đông sương mù còn chưa tan hết, toàn bộ thôn Tiểu Sơn đều bị bao phủ bởi một mảnh mây mù, xa xa dãy núi trùng điệp như ẩn như hiện trong mây mù. Sở dĩ kêu là thôn Tiểu Sơn là do, theo thế hệ đời trước trong thôn nói bởi vì địa hình của thôn bị một dãy núi vây quanh, khiến cho từ trong thôn nhìn ra chung quanh như là một đám núi nhỏ bao quanh, mà đến gần nhìn thì là một tòa sơn nguy nga cao ngất, mặc dù không có Thái Sơn cao ngất, không có Hoa Sơn tráng lệ, nhưng lại có tư thái riêng biệt.
            Lý Khải đã đến thôn Tiểu Sơn bốn năm năm, mua bốn năm mảnh đất xây một tiểu viện có sân lớn, liền sống ở nơi này. Không nghĩ tới Lý Khải còn biết học vấn, trong viện xây gian phòng làm học đường, dạy học cho mấy hài tử trong thôn, miễn cho hài tử lại phải trèo đèo lội suối vất vả đến học đường. Đối với nhà không có điều kiện nộp tiền học cho hài tử, vẫn là có thể miễn tiền học. Người  trong thôn cũng bởi vì sự việc này, mà đối với Lý phu tử trẻ tuổi tuấn tú lại nhã nhặn này là kính nể cùng cảm kích, thực dễ dàng liền tiếp nhận ngoại nhân mới đến này. Thường ngày trong nhà có cái gì tốt cũng tiện thể để một phần cấp cho Lý phu tử trẻ tuổi này.
            Trời còn sớm, ánh bình minh chưa lên, Lý Khải mặc vào áo bông rồi ra ngoài dọn tuyết. Đêm qua tuyết rơi,đã sớm đem tuyết bao phủ trong viện. Cũng không muốn buổi sáng hài tử đến học đường bị tuyết trượt chân liền không tốt, mà tuyết dày che phủ cửa viện cũng không tốt.
            Lý khải mở đại môn, một trận hàn khí liền tràn vào, y nhất thời run run, cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng lên đông cứng. Bên ngoài trắng xóa một mảnh, đem trời còn chưa có ánh mặt trời sáng lên một mảnh. Lý Khải cầm chổi trúc thật dài ra cửa, đứng tại chỗ chà xát 2 tay, cử động chân, làm ấm thân thể, liền bắt đầu dọn sân nhà tích một tầng tuyết dày từ đêm qua.
            Thời điểm đến cửa sân, liền thấy chân người lộ ra trong tuyết. Lý Khải ném chổi trong tay, cào tuyết phủ trên người nọ xuống, lộ ra một thiếu niên mặc bố sam rách nát cả người đều bị thương. Thiếu niên đại khái mười bốn mười lăm tuổi, khắp người nơi nơi đều là vết máu đã khô cùng với bùn đất, nhưng mơ hồ có thể thấy được bên dưới bùn đất là khuôn mặt trắng nõn cùng ngũ quan tinh xảo.

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Bảo nhi - Văn án



VĂN ÁN
Thôn Tiểu Sơn, Lý Khải cứu được một thiếu niên 14 15 tuổi khắp người bị thương.
Nào biết thiếu niên bị thương ở đầu, sau khi tỉnh lại không chỉ đã quên hết thảy mọi việc, còn biến thành một cái ngốc tử.
Lý Khải nghĩ, dù sao bản thân sống cũng chỉ có một mình, liền nuôi tiểu ngốc tử, gọi Bảo Nhi.
Nào ngờ tiểu Bảo Nhi làm ấm giường, ấm lòng mọi thứ, còn có thể hoài thượng hài tử, Lý Khải mới biết mình thật sự nhặt được “bảo”.

Biên tập đánh giá:
            Tiên sinh dạy học duy nhất của thôn Tiểu Sơn – Lý Khải, trước nhà cứu được một thiếu niên cả người đều là thương, nào biết thiếu niên bị thương ở đầu sau khi tỉnh lại quên hết tất cả, cùng một đứa nhỏ giống nhau. Nguyên bản Lý Khải là sống một mình một người thực tịch mịch, vì thế nhận nuôi thiếu niên, gọi là Bảo Nhi.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, lâu ngày sinh tình, Bảo Nhi cũng từ từ mập ra, toàn tâm toàn ý vì Lý Khải sinh hài tử, người một nhà vĩnh viễn bên nhau. Nhưng thời điểm bụng Bảo Nhi thật sự to lên, Lý Khải lại không biết làm sao….
Tác phẩm này ngôn ngữ mộc mạc, tình tiết chặt chẽ chủ thể rõ ràng, miêu tả đúng mức.
Lời văn thể hiện rõ cá tính nhân vật, tiên sinh dạy học ôn nhu – Lý Khải, mất trí nhớ ngốc manh thích vui đùa – Bảo Nhi. Nhưng dưới thân phận bình thường của họ, lại che giấu một bí mật thân phân  khác.
Cuộc sống bình thản ấm áp như làm cho độc giả lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mặc dù không có sóng to gió lớn nhưng trong văn phong vẫn có những hỉ nộ ái ố, khổ lạt yêu đương của vai chính, giữa những hàng chữ biểu lộ sự chất phát cảm động.

[Đam mỹ] Bảo Nhi - Lưu Hạ



BẢO NHI
Tác giả: Lưu Hạ
Thể loại: Cổ trang, cung đình, chủng điền văn, chủ công, sinh tử, 1×1, HE
CP: Lý Khải x Bảo Nhi
Editor: Dạ Nguyệt
Tổng chương: 108 chương + 2 phiên ngoại
Tình trạng edit: đào hố để đó… (12/9/2015 - )

Note: Tác phẩm edit chui, nếu có thể xin đừng repost hoặc mang ra khỏi đây. Lần đầu tập tành edit nên có nhiều sai sót. Với lại ta không rành tiếng Trung nên tác phẩm edit chỉ có thể đúng 70 – 80%.
Vì để chống click chuột phải copy - paste nên ta để chế độ không thể click phải, nên chỉ có thể mở từng chương, hy vọng mọi người thông cảm. 
Cũng như bên "Nguyệt hoa như sí" ta có chỉnh sửa xưng hô một chút:
- "Y" là Lý Khải, "hắn" là Bảo Nhi.
- Đối với xưng hô bên NHNS giống nhau, "y" đều chỉ anh công, "hắn" đều chỉ anh thụ.

VĂN ÁN

Chương 1      Chương 2      Chương3      Chương 4
Chương 5      Chương 6      Chương7       Chương 8
Chương 9      Chương 10    Chương 11    Chương 12


Nguyệt hoa như sí - chương 15



Chương 15
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
           
Ngày hôm sau, bố cáo vừa dán lên, nhiều người bình dân liên tục tới cửa để trị liệu, sân to như vậy nhất thời trở nên chật chội.
            Phúc Toàn mang theo hai tiểu tư đón tiếp khách, vui đến bấc diện nhạc hồ, Tiết Thừa Viễn ngồi ở chính sảnh không ngừng chẩn bệnh khai đơn.
            Nhiều người bệnh cũng không khó trị, bất quá chỉ là vì trôi dạt khắp nơi mà nhiễm chút bệnh thông thường. Cho dù có là bệnh nan giải như thế nào, lấy y thuật nhiều năm của Tiết Thừa Viễn mà nói, cũng là dễ như trở bàn tay.
            Cứ như vậy, thành nam có một vị đại phu họ Nguyên, y thuật cao siêu, hơn nữa chữa bệnh không lấy một xu, mỹ danh rất nhanh lan xa ở Huyền Nhân.
            Y quán khai trương bất quá hơn mười ngày, liền có người phú quý đến đăng môn bái phỏng, nguyện chi một số tiền lớn thỉnh Tiết Thừa Viễn về chẩn bệnh. Những thỉnh cầu như thế đều bị Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng nói lời từ chối, thật ra có lý do thuyết phục để không đi chẩn bệnh.
            Thứ nhất, lấy tình cảnh hiện nay với người Nguyên Tây mà nói, Tiết Thừa Viễn thực không muốn trêu chọc phiền phức, liên lụy người khác. Thứ hai, Hành y tế thế cứu dân là nguyện vọng mà Tiết Thừa Viễn hướng đến, thật sự khó có thể tùy ý hạ mình nhân nhượng một ít trước quan to quý tộc.
            Sau khi đóng cửa bế môn từ chối, người này trời sinh tính quái gở cổ quái liền cùng thanh danh lúc trước lan truyền ra bên ngoài.
            Rất nhanh, đã qua hơn nửa tháng.

Nguyệt hoa như sí - chương 14



Chương 14
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Nói đến gian nhà cũ của Hứa trung Lĩnh ở thành nam Huyền Nhân, từ ngoài nhìn vào tuy rằng thập phần cũ nát bình thường, nhưng bố cục cùng trần nhà bên trong lại khác, có một phong vị sơn linh thủy tú (???) của Nguyên Tây. Nhất là rừng trúc xanh tươi phía sau chính đường, thực sự làm cho PhúcToàn mừng rỡ.
            Hai người rất nhanh tại nơi này dàn xếp ổn thỏa, bôn ba một đường cũng thập phần vất vả mệt mỏi, liền nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Hứa Trung Lĩnh tự mình đưa tới rất nhiều đồ, cùng với hai tiểu tư phụ trách chiếu cố Tiết Thừa Viễn.

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Nguyệt hoa như sí - chương 13



Chương 13
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Rốt cục đến kinh thành Huyền Nhân khí thế rộng lớn, đi qua vài dãy đường, nháy mắt thấy bản hiệu hội quán Nguyên Tây ở thành nam, Phúc Toàn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, thoát lực, vui mừng nói: “Thế tử, cuối cùng chúng ta cũng đến a!”.
            “Ân” Tiết Thừa Viễn bình tĩnh trả lời, quay đầu nhìn hành lý trên lưng lừa lông ngắn, đem dây cương cho Phúc Toàn: “Ngươi ở chỗ này chờ”.
            “Vâng”. Phúc Toàn nói xong, bỗng nhiên chạy vài bước lên phía trước để ý y phục Tiết Thừa Viễn, đô miệng nói: “Thế tử, chờ chúng ta dàn xếp xong xuôi, nhất định phải làm mấy thân xiêm y tốt cho ngài”.
            “Ha ha” Tiết Thừa Viễn không quá để ý, nhẹ nhàng cười, xoay người đi vào.
            Bên trong hội quán được dựng bằng gỗ lim mang không khí có chút lạnh, người gác cổng và quản sự đang bận rộn. Tuy nói phòng ốc mộc mạc, nhưng lại lộ ra một khí chất thanh nhã khác của Kiền Huy.
            “Xin hỏi, Hứa Chính Công hôm nay có ở đây không?” Tiết Thừa Viễn đánh giá xung quanh liền nâng tay nhẹ giọng hỏi.
            “Ngài là?” Quản sự nghe nam tử này mở miệng liền gọi danh xưng của chủ tử trước đây khi còn ở Nguyên Tây, biết người trước mặt tuyệt không đơn giản, ánh mắt chợt lóe, lập tức đi ra, không dám chậm trễ đáp lễ nói.

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

nguyệt hoa như sí - chương 12

Chương 12
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Sauk hi đến Hạ Lăng quận, đám người Tiết Thừa Viễn mới đổi hành trang, tạm thời nghỉ ngơi trong một khách điếm.
            Trải qua cẩn thận trị liệu, mấy ngày sau, vết thương của Trần Linh đã chuyển biến tốt. Lúc này, trong biên cảnh Kiền Huy không ngừng lùng bắt thương khách Nguyên Tây không rõ thân phận đến.
            Vì thương thế đã lành, lại sắp đến thời gian trở về Nguyên Tây phục mệnh, Nguyên Đình quyết định không đi cùng Tiết Thừa Viễn đến Huyền Nhân, vì thế bốn người liền chia tay tại Hạ Lăng quận..
            “Thế tử, lần này chúng ta đến Huyền Nhân, ngài có quen biết ai không a?” Đi trên đường lớn thẳng tắp

Nguyệt hoa như sí - chương 11

Chương 11
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Tuy đã khiển trách thẳng tay, tiếp theo là chờ người, vẫn chẳng giải tỏa được mối hận trong lòng Công Lương Phi Tuân.
            Từ khi thống lĩnh Túc Đồ, chưa bao giờ chờ như thế này làm trò cười cho mọi người. Thủ hạ làm việc thất trách, làm cho gian tế nhân cơ hội tẩu thoát, này vẫn là lần đầu tiên.
            Ban đêm, sau khi Tùng Minh Thành chỉnh đốn quân vụ, liền đi vào phòng Công Lương Phi Tuân, trình báo chuyện quan trọng hôm nay. Vừa bước vào cửa phòng, liền nhìn thấy Công Lương Phi Tuân tựa bên cửa sổ, nương theo ánh trăng xem chữ viết trong trang giấy trên tay đến xuất thần.
            “Đại nhân, hôm lại truy lùng được 14 người Nguyên Tây giả danh thương nhân mà đến đây, khang trung trong thành đã mất nhu tái lo (không hiểu????)”.
            “Hảo” Công Lương Phi Tuân hoàn hồn trở về, thu hồi trang giấy trong tay, “Lần này biên cảnh thanh tra tương đối an toàn, nghĩ đến có thể làm Bộc Dương Thừa Hữu an phận một chút. Ngày mai lại nghỉ ngơi hồi phục một ngày, sáng sớm hôm sau trở về Huyền Nhân”.
            “Vâng”. Tùng Minh Thành lĩnh mệnh, nhìn thần sắc Công Lương Phi Tuân, do dự nói: “Đại nhân, ngài cân nhắc chuyện gì?”.
            Công Lương Phi Tuân nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, cầm thư trong tay đi qua.
            Tùng Minh Thành tiếp nhận, nhẹ giọng đọc: “Gặp chuyện bất bình,