Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

[Đam mỹ] Bảo Nhi - chương 4

Chương 4: Học tự
Tác giả: Lưu Hạ
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
            
             Hôm sau, Lý Khải bị tiểu Bảo Nhi tác quái mà tỉnh. Bảo Nhi đã dậy được một lúc, lại vẫn duy duy trì tư thế gối lên cánh tay Lý Khải vào tối hôm qua, chỉ là bàn tay trắng nõn vươn ra khỏi ổ chăn mà chà đạp trên mặt y, mặt y bị xoa bóp như thế không tỉnh mới là việc lạ.
            Hiện tại sắp đến giờ mẹo, Lý Khải xuống giường mặc quần áo đẩy cửa sổ ra, các nhà trong thôn phát ra từng đợt thanh yên, hẳn là đang làm điểm tâm. Ngoài cửa sổ buông xuống một tầng sương trắng mỏng, xem ra thời tiết hôm nay rất tốt.
            Bảo Nhi thấy Lý Khải dậy, cũng ngồi dậy trên giường, Lý Khải sợ hắn lạnh, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, lại đem Bảo Nhi nhét lại vào trong ổ chăn. Trước tiên cầm kiện y phục mùa đông mới mua hôm qua để vào trong chăn cho Bảo Nhi, rồi mới bắt đầu mặc quần áo cho chính mình.
                        Y phục mùa đông ngắn gọn nhưng ấm áp, trên mặt có đường viền ám hoa màu ngân bạch, cổ áo cùng cổ tay áo cũng có đường viền nhỏ màu ngân bạch, đây vốn là một bộ áo bông tử sắc (màu tím), da Bảo Nhi vốn trắng noãn, lại vận thêm bộ y phục này càng có vẻ phấn điêu ngọc mài.
            Lại nhìn đến đầu tóc rối tung của hắn, Lý Khải lại tìm lược gỗ đến phóng đến trước mặt hắn: “Cây lược gỗ”.
            Bảo Nhi hiếu kỳ nhìn chằm chằm cây lược trên tay Lý Khải: “Gỗ…sơ”, thanh âm hắn thanh thúy, mang theo đồng âm của thiếu niên đặc biệt non nớt.
            “Đúng, Bảo Nhi thật thông minh, đây là lược gỗ để chải đầu”, Lý Khải vừa nói vừa chỉ chỉ tóc trên vai hắn, nói: “Tóc”. Bảo Nhi lấy tay bắt lấy tóc chính mình, trừng mắt nhìn chằm chằm nói: “Tóc”.
            Lý Khải nhìn hắn nở nụ cười, nghĩ đến não của Bảo Nhi hẳn là không có vấn đề, chẳng qua chỉ là mất trí nhớ, quên bản thân, quên cả cách nói chuyện, quên hết thảy cả chuyện linh tinh bình thường như ăn cơm mặc y phục. Giống như anh hài mới sinh, trở thành trang giấy trắng, mọi chuyện hết thảy đều phải học lại từ đầu.
            Xem Bảo Nhi có lẽ còn chưa trưởng thành, theo độ tuổi này thì hẳn là nên “thùy tấn” (???), nhưng cũng có nhiều trưởng bối đều để cho nhi tử buộc tóc phía sau, cũng tiện khi làm việc. Lý Khải liền dựa theo đó mà chải tóc cho Bảo Nhi. Bảo Nhi được Lý Khải chỉnh lý xong, hai tròng mắt to đen láy nhìn như tiên đồng khả ái từ trong tranh mà ra.
            Lý Khải lo lắng buổi sáng mùa đông bên ngoài sương nhiều, liền an bài Bảo Nhi ngồi lại trong phòng, chính mình đi phòng bếp nấu cơm. Ở chung một ngày hôm qua, Bảo Nhi đối với Lý Khải có chút tin cậy, được y trấn an cũng không có nháo đòi đi theo. Lại sợ hắn nhàm chán nên tìm liên hoàn cho hắn ngoạn.
            Nấu một ít cháo loãng, lại đem màn thầu đi hấp, lại đến trong phòng lấy khăn cấp Bảo Nhi rửa mặt, việc này từ từ chỉ bảo hắn, trước tiên chỉ có thể làm giúp hắn.
            Nấu xong cháo, màn thầu cũng vừa chín, để ra ngoài đĩa, màn thầu trắng mịn tản ra hương thơm ngào ngạt. Lại đem đũa gắp đậu chua mà mình làm, cái này là do Lý thẩm nhà thôn trưởng đưa tới, làm dưa chua là một loại thử thách kỹ thuật, không có kinh nghiệm sẽ làm không tốt. Dưa chua này được làm tốt lắm, thanh thúy ngon miệng, dùng để ăn cùng với cháo là không gì sánh bằng.
            Múc hai chén cháo, cùng với màn thầu và dưa chua mang đặt lên trên bàn gỗ ở nhà chính, lại gọi Bảo Nhi ra. Cháo thì có thể dùng thìa ăn, nhưng còn dưa chua thì phải dùng đũa. Lý Khải xem thời gian còn sớm, một lúc nữa học sinh mới đến, liền cầm tay Bảo Nhi dạy hắn cách dùng đũa.
            Bảo Nhi khả ái, ngón tay lại trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõ ràng trông rất hảo. Lý Khải ngồi bên cạnh hắn, cầm tay hắn làm mẫu dùng đũa gắp thức ăn. Bảo Nhi thử vài lần nhưng đồ ăn đều rơi trên bàn, rất là uể oải, bụng nhỏ cũng thầm thì réo, nhìn được mà ăn không được là có bao nhiêu tra tấn a, khuôn mặt nhỏ nhắn liền cau lại thành bánh bao. Nhìn qua Lý Khải, mắt to lóe sáng như đang nói, ta muốn ăn muốn ăn. Lý Khải lại chỉ nhìn hắn cổ vũ, không có ra tay tương trợ.
            Hắn liền dỗi quay mặt đi, tiếp tục đấu tranh cùng đôi đũa trong tay. Sau bao nhiêu lần thất bại, rốt cục run run rẩy rẩy đem đồ ăn để được vào trong bát, lại ngước nhìn Lý Khải. Lý Khải xoa xoa đầu hắn nói: “Tiểu Bảo Nhi thông minh”. Ánh mắt Bảo Nhi lập tức lại loan thành bán nguyệt, tươi cười. Lý Khải nhìn hắn cười, trong lòng cũng hết sức thỏa mãn.
            Ăn xong điểm tâm, thì nhóm học sinh cũng lần lượt đến, học đường bên cạnh truyền ra từng đợt tiếng đọc bài của hài tử. Sân nhà Lý Khải nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, mặt sau là mấy khối đất trồng rau, ở tiền viện thì chủ nhân trước đây có xây một khu nuôi heo cùng một khu nuôi gà. Khi Lý Khải đến cũng không có phá bỏ, ngoài ra nhà ở còn có phòng bếp ở phía Tây, trung gian chính là nhà chính dùng cơm cùng với đãi khách, phía sau nhà chính là phòng ngủ của Lý Khải, còn có một gian phòng khác bình thường để chút đồ đạc, tính toán đem phòng này thu thập cấp cho Bảo Nhi làm phòng ngủ.
            Phía Đông vốn có hai phòng, Lý Khải tìm người thông hai gian thành một, lại sửa chữa một chút, hiện nay chính là học đường.
            Lý Khải lại suy xét một chút, tại phía dưới cùng học đường chuẩn bị một chỗ cho Bảo Nhi, tình trạng tiểu Bảo Nhi hiện nay, cùng hài tử học lớp vỡ lòng cũng tốt.
            Tiểu Sơn thôn là một thôn sâu trong núi, những người có chút học thức sẽ không ở lại chỗ này, cho nên trước khi Lý Khải đến trong thôn chưa từng có qua phu tử dạy học. Sau khi y mở học đường, đại đa số các nhà trong thôn đều cho hài tử đến trường, dù sau thì người trong núi cực khổ, có thể đọc sách là chuyện phi thường giỏi. Cho nên, dù Lý Khải mở trường tư thục, nhưng những hài tử đã qua giai đoạn học vỡ lòng cũng bị cha mẹ đưa đến, học tập một chút chữ viết cùng tính toán, dù không thể thi cử, tương lai cũng có thể đến trấn trên bái sư học tính sổ sách thu chi, so ra tốt hơn trong núi.
            Bởi vậy, học đường nhà Lý Khải từ tiểu đồng năm – sáu tuổi đến thiếu niên mười lăm – mười sáu tuổi đều có, Bảo Nhi ngồi bên trong cũng là không có lẻ loi. Trường tư thục dạy vỡ lòng đa số đều dạy [vỡ lòng] [Thiên Tự Văn] [Bách Gia Tính] là những sách chính yếu, nhóm học sinh buổi sáng Lý Khải đã sớm dạy qua [Bách Gia Tính], hiện tại đang học [Thiên Tự Văn].
            Buổi sáng đọc bài xong, Lý Khải hướng dẫn viết vài chữ trong [Thiên Tự Văn], liền để học sinh tự mình viết. Trong thôn đa phần là không giàu có, cho nên ngoại trừ khảo nghiệm  mới dùng giấy thì bình thường đều chấm nước viết lên bàn, nước khô liền viết lại một lần, như vậy vừa tiết kiệm lại dễ nhớ, phương pháp này là Lý Khải nghĩ ra. Lý Khải từ trên án thư đi xuống, từng bước từng bước xem học sinh viết chữ, nếu có viết sai liền sửa chữa kịp thời. Dạo qua một vòng liền đến chỗ Bảo Nhi, phát hiện tiểu Bảo Nhi cư nhiên cũng viết lên bàn.
            Chữ viết hôm nay cũng không khó, là bốn chữ “trị tận gốc vu nông” ( trong tiếng Trung là 4 chữ) trong [Thiên Tự Văn]. Ngón tay thon dài của tiểu Bảo Nhi chấm nước trong ống trúc trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần nghiêm túc, cẩn thận viết chữ lên bàn, tuy rằng viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng không có sai.
            Đến buổi trưa, Lý Khải dặn dò học sinh về nhà tập viết bốn chữ đó mười lần ngày mai sẽ trả bài, liền cho về. Bởi vì ngày vào mùa đông tương đối ngắn, thời tiết lại lạnh, một số học sinh đi từ nhà đến học đường tương đối xa, cho nên vào đông thì học đường chỉ học buổi sáng.
            Sau khi học sinh ra về, Lý Khải cầm điểm tâm ăn vặt hôm qua mua cấp Bảo Nhi, liền đến phòng bếp bận rộn. Ngày hôm qua bất đắc dĩ nên ăn tạm, hôm nay phải làm đồ ăn ngon cho tiểu Bảo Nhi. Bảo Nhi hôm nay tiến bộ rất nhiều, cũng nên được thưởng. Tiểu Bảo Nhi như thường lệ lấy ghế nhỏ ngồi bên cạnh bếp lò xem Lý Khải bận rộn.
            

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Các nàng cho ta một cái cmt để ta biết công sức ta bỏ ra là xứng đáng vì có người đọc a...