Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Nguyệt hoa như sí - Chương 6 + 7+ 8 +9 +10

Chương 6
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Đường Việt thấy Công Lương Phi Tuân ra ngoài rồi, chạy vài bước vào miếu, thu hồi thanh kiếm còn cắm bên canh Tiết Thừa Viễn lại, phất tay đối với hai tùy tùng nói: “Đem hai người này bắt lại”.
            Vài người che mặt cầm dây, chuẩn bị đem Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn trói lại.
            Phúc Toàn thấy như thế hoang mang hô: “Buông ra, dựa vào cái gì bắt chúng ta!”.
            Tiết Thừa Viễn cân nhắc, dưới tình thế bây giờ chẳng lẽ cùng đám người này đánh bừa sao? Vì thế không nói gì nhưng cũng không khuất phục.
            “Đại nhân, kiếm của ngài”. Đường Việt tiến lên, trình kiếm lên Công Lương Phi Tuân, cung kính nói.
            “Ân” Công Lương Phi Tuân gật đầu, tiếp nhận kiếm. Nhìn bầu trời dần dần sáng, nói: “Ngày mai tuyết không rơi, ngươi lập tức mang mấy người này trở lại kinh thành”.
            Đường Việt nói: “Vâng, đại nhân. Kia, ngài không về cùng sao?”.
            “Còn có chút việc, sẽ trở về sau”. Công Lương Phi Tuân thản nhiên nói, không muốn lộ ra hành tung của chính mình.
            Lúc này, vài ngưới áp Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn đi ra. Ngoài miếu, Nguyên Đình bị trói trên nền tuyết lơ đãng giương mắt nhìn, thoáng chốc lộ ra thần sắc khiếp sợ không thôi.
            Biểu tình biến hóa trên mặt Nguyên Đình không thoát khỏi ánh mắt của Công Lương Phi Tuân. Ban đầu đối với hai người trốn trong miếu có chút khả nghi, điều này càng khẳng định trực giác của Công Lương Phi Tuân.
            “Mang lại đây”. Công Lương Phi tuân xoay người đối với tùy tùng áp giải Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn ngoắc tay.

Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

Nguyệt hoa như sí - chương 5

Chương 5
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
            Nhanh như chớp, đội nhân mã đã đến cổ miếu. Những người trước cửa miếu thấy thế liền nghênh đón, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Đại nhân”.
            Có thể nhìn ra được những người này đối với người vừa đến thập phần cung kính, hơn nữa lại trung thành. Tiết Thừa Viễn đoán rằng người này ít nhất cũng là người có uy nghiêm, lão luyện thành thục.
            Nhưng không phải, lúc giọng nói người nọ vang lên, lại hoàn toàn đảo ngược phán đoán của Tiết Thừa Viễn.
            Đó là một người trẻ tuổi, hơn nữa bên trong giọng nói lộ ra sự kiêu ngạo của nam nhân.
            “Thẩm tra ra sao?” Người nọ ngồi trên lưng ngựa hỏi.
            Nam tử hạ lệnh vừa rồi vội vàng trả lời: “Hồi đại nhân, đã thẩm tra xong, nhưng bọn hắn cái gì cũng không nói”.
            “Thật không?” Người nọ cười lạnh, phất áo xuống ngựa đi tới.
            Ngoài miếu, cây đuốc nóng rực chiếu ra ánh sáng làm nổi bật đêm tối, ánh lửa kia như một vật lỗi thời nhưng lại trào dâng một thứ nhiệt tình mênh mông, trong lúc đó lại đột ngột chân thật, Tiết Thừa Viễn cùng người nọ cách xa nhau.
            Đợi cho người nọ ngày càng gần, Tiết thừa Viễn rốt cục thấy rõ hắn.
            Cùng những người ngoài miếu đến trước đó đều bất đồng. Nam nhân này không che mặt, tựa hồ không chút nào để ý người khác nhìn thấy dung mạo của chính mình.

Nguyệt hoa như sí - chương 4

Chương 4
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: chờ ~ ~ ~
            Một lát sau, từng trận vó ngựa cũng ngày càng gần.
            Tiếng vó ngựa đến gần phía trước cửa miếu đột nhiên dừng lại, theo sau vang lên tiếng bước chân “tất…tất…tát…tát…”, tiếp theo như có vật gì thật nặng ngã ầm xuống phía trước, phát ra một trận tiếng thiết liên vang lên. (tiếng xiềng xích ấy)
            Người tới có lẽ như là một người có võ công, có lẽ là cao thủ đã được huấn luyện, làm việc thập phần nhanh chóng, hơn nữa còn bí ẩn.
            Nhưng, ngoài dự kiến của hai người, những người này cũng không có đi vào miếu, mà ở ngoài miếu đốt đuốc trú dưới mái hiên.
            Tuyết dần dần ngừng rơi, đêm cũng càng khuya. Nương theo ánh sáng của ngọn đuốc ngoài miếu, xuyên qua khe hở của cửa, chỉ thấy ngoài miếu có năm sáu nam tử mặc lam y, cầm bội kiếm, che mặt, người nào cũng cao lớn uy mãnh.
            Xem ra không phải là nhân mã Nguyên Tây phái ra đuổi bắt thế tử, Phúc Toàn nhẹ nhàng thở ra.
            Theo tướng mạo cùng trang phục những người này, có thể thấy rõ bọn họ tất nhiên là đến từ một tổ chức đặc biệt nào đó. Nhưng đến tột cùng bọ họ vì ai mà đến, Tiết Thừa Viễn lúc này khó có thể nhận định.
            Không ai nói chuyện với nhau, giờ phút này, bất luận là trong miếu hay ngoài miếu đều thập phần yên tĩnh, chỉ có tiếng “xuy…xuy…” thiêu đốt của ngọn đuốc thì không còn âm thanh gì khác.
            “Thế tử, bọn họ là ai?” Phúc Toàn dùng thanh âm cực thấp hỏi. Vì khoảng cách giữa họ và cửa miếu khá xa, nói nhỏ như vậy không ai có thể nghe thấy.
            Tiết Thừa Viễn nhẹ giọng trả lời : «Có lẽ là nhân mã của Kiền Huy ».
            Phúc Toàn trong bóng đêm gật gật đầu, tâm cũng theo đó mà thả lỏng, nói : « Kia, thế tử, ngài nói những người này đang làm cái gì ? ».
            « Dường như là đang chờ người nào đó ». Tiết Thừa Viễn cân nhắc một chút nói : « Trong phạm vi trăm dặm Yến Kính sơn này, chỉ có gian cổ miếu này, nếu thực là hẹn cùng người nào đó cũng là hợp lí ».
            « Ân ». Phúc Toàn tiếp tục quan sát động tĩnh bên ngoài miếu, lại nói : « Thế tử, cũng không biết những người này khi nào thì rời đi… ».
            « A – » Còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Nguyệt hoa như sí - Chương 3

Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Chương 3
            Ba năm trước.
            Trong đêm gió lạnh tuyết rơi, vạn vật tĩnh lặng, trên dãy núi ngàn dặm phủ một tầng tuyết trắng, thiên địa xơ xác, tiêu điều.
            Dưới chân núi Yến Kính, cách đó không xa, có một gian cổ miếu bỏ hoang. Cửa gỗ không còn nguyên vẹn, bị gió lạnh thổi vào từng đợt vang lên tiếng “lạp…lạp…”, trước cửa loang lỗ dấu chân cũng rất nhanh bị gió tuyết bao phủ.
            Bên trong cổ miếu trống trải, bức tượng cao lớn giờ phút này có thể thấy một tia hồng sắc nhiệt quang mỏng manh do ánh lửa chiếu rọi. (*bặt…bặt…* Chém a)
            “Thế tử, đã nướng chín, ngài mau nếm thử…”.
            Tiểu thị đồng mặc bố y màu xám nhìn khoảng 15 16 tuổi khom thắt lưng đảo đậu hạt trong đống củi trước mặt. Hai tay hắn cầm khoai lang nướng lột bỏ vỏ, lật qua lật lại vài lần, đưa cho thiếu niên yên tĩnh ngồi bên cạnh nhìn ánh lửa trước mặt có chút xuất thần.
            Thiếu niên hơi hơi gật đầu, nâng tay đem khoai lang nhận lấy, lại là cầm trên tay, tựa hồ cũng không có tâm tư ăn, thản nhiên nói: “Phúc Toàn, ngươi cũng ăn”.
            Tiểu thị đồng tên Phúc Toàn kia gật đầu cười cười, tiếp theo cũng lấy một củ khoai lang nho nhỏ cho chính mình, lau sạch sẽ liền há mồm cắn lên.
            Thiếu niên yên lặng cúi đầu thở dài, rời đi Cổ Duy đã gần một tháng, vì trốn tránh nhân mã Nguyên Tây đuổi bắt, dọc theo đường đến đây chỉ có thể màn trời chiếu đất.

Nguyệt hoa như sí - chương 2

Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Chương 2
            Trải qua khẩn trương chuẩn bị, rất nhanh, đội quân đi Nguyên Tây do Tùy Hành Khiêm thống lĩnh đã chuẩn bị xong, tùy thời đợi lệnh xuất chinh.
            Tiết Thừa Viễn trong vòng vài ngày đã dàn xếp tốt trong phủ từ trên xuống dưới. Đảo mắt thời gian qua thật nhanh, y rời đi Nguyên Tây đã gần 7 năm, lần này hộ tống quân đội Thiên Vân phải quay về cố thổ, nói thật, trong lòng y vẫn có chút không thoải mái.
            Dù sao, trên người y đang chảy huyết mạch của Bộc Dương gia, đệ tử hoàng thất đều cùng một loại kiêu ngạo giống nhau. Chẳng qua, cảnh ngộ mấy năm nay làm cho y chỉ có thể đem phần kiêu ngạo này giấu đi.
            Phương Ninh kinh thành trong vòng tranh đấu ngôi vị hoàng đế huyết tinh tàn nhẫn, đã mang đi thứ gọi là “nhà” tốt đẹp trong trí nhớ của y khi còn bé.
            Thời điểm y quỳ trước linh cữu phụ vương tâm khóc nhưng vô lệ, người bên ngoài nhìn vào căn bản không thể thấy được tuyệt vọng cùng đau thương.
            Năm đó, y 16 tuổi.
            Chỉ trong một đêm đó, tất cả trở thành quá khứ xa vời. Càng thật đáng buồn là, y xuất thân hoàng thất lại ngay thời khắc lựa chọn quyền lợi cũng bị vô tình tước đoạt.

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

NHNS - Chương 1

Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Chương 1
Một năm này, vừa qua cuối năm, trong hoàng cung của Thiên Vân quốc tràn ngập sương sớm mát lạnh. Thân mặc quan phục thanh lam gấm vóc, thái y Tiết Thừa Viễn mang thần sắc tú mục đi theo cung thị đến trước đại môn Tuyên Đức điện, đợi tuyên triệu.
“Hoàng thượng tuyên Tiết đại nhân tiến điện”. Không lâu sau khi thông báo, thái giám tổng quản Tăng Khâm Cách bên người hoàng đế Mộ Dung Định Trinh liền đi ra tuân lễ nói.
Tiết Thừa Viễn chỉnh vạt áo, bước nhanh vào trong điện. Từ sau khi lập kinh Dĩnh Đình, Mộ Dung Định Trinh không có tuyên triệu mình gấp như vậy. Giờ thìn hôm nay, cung thị trong cung vội vàng đến tuyên triệu, cũng không có nói lý do, Tiết Thừa Viễn lo sợ có phải hay không thân thể Mộ Dung Định Trinh không khỏe, dù sao gần đây quốc vụ nặng nề, chiến dịch bình định Nguyên Tây vẫn chưa kết thúc.
“Thần, Tiết Thừa Viễn tham kiến Hoàng thượng”. Tiết Thừa Viễn quỳ trong điện Tuyên Đức, giương mắt nhìn Mộ Dung Định Trinh mặc sắc gấm long bào, đang tựa vào trường kỷ bên cạnh cửa sổ xem tấu chương, nhìn không giống thân thể không khỏe.
“Bình thân” Mộ Dung Định Trinh đặt tấu chương trên tay xuống.
“Sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng triệu thần vào cung, chẳng hay long thể có gì bất ổn?” Tiết Thừa Viễn tôn kính nói.
Mộ Dung Định Trinh nhẹ nhàng khoát tay áo, trầm giọng nói: “Không có, nhưng có chuyện quan trọng khác”.
Tiết Thừa Viễn nghe xong, cũng không nhiều lời, chờ Mộ Dung Định Trinh mở miệng phân phó, nghĩ rằng có thể liên quan đến mình đại khái cũng chỉ có chiến sự ở Nguyên Tây.
Quả nhiên, Mộ Dung Định Trinh đứng dậy đi đến trước ngự án, rút ra một quyển mật tấu chiến sự ở Nguyên Tây vừa được trình lên, ngữ điệu trầm giọng đối Tiết Thừa Viễn nói: “Trong chiến loạn bình định thu phục Nguyên Tây, Công Lương Phi Tuân nhử địch xâm nhập, lại trúng mai phục của Bộc Dương Lịch Uyên hạ ở Ngọc Đào sơn, hai mặt giáp địch, thân chịu trọng thương”.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Nguyệt hoa như sí - Văn án + Tiết tử

Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Văn án
Lãnh đạm ôn nhã thái ý cùng ngạo khí bá đạo tướng quân gặp nhau sẽ phát sinh chuyện xưa động lòng người như thế nào???
Một trận chiến ở Nguyên Tây, từ lúc đó vận mệnh đã an bài hai người bắt đầu dây dưa kéo dài.
Tất nhiên, tình yêu chân chính từ trong tâm mà ra, hợp ý và tính nhiệm cũng từ trong chiến hỏa mà thăng hoa.
Hai người từ phồng mũi trừng mắt đến tình hữu độc chung lại đến cam nguyện nắm tay cả đời, cùng nhau đi tới đã là khó bỏ khó phân.
Một người nhìn lạnh lùng, đạm bạc nhưng bên trong lại mãnh liệt mênh mông cùng với người thương dũng khí cầm tay cả đời.
Kiếp này có ngươi làm bạn, ta còn cầu chi?
Chỉ nguyện cùng ngươi đời đời kiếp kiếp, hướng sớm tối mộ.

Tiết tử
Năm Chiên Viễn thứ ba, Thiên Vân quốc, bên trong Công Lương tướng phủ.
Nắng sớm mùa hè chiếu rọi dễ chịu như thấm vào ruột gan.
Dọc theo đại môn của Công Lương tướng phủ đi vào trong viện, tùy ý có thể thấy được kỳ hoa dị thảo (hoa thơm cỏ lạ) cành lá sum xuê, tỏa hương khắp nơi, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng hôm nay, vốn là thời gian yên tĩnh thản nhiên, ở kinh thành của Thiên Vân quốc, bên trong Công Lương tướng phủ, không khí có chút làm người ta khẩn trương. Bởi vì toàn bộ phủ trạch, trên dưới đều chờ đợi một chuyện đã lâu. Rốt cục, hai vị tiểu thiếu gia sắp hạ thế, đó là cốt nhục mà tướng quân của bọn họ mang thai 12 tháng trong bụng.

[Đam mỹ] NGUYỆT HOA NHƯ SÍ - Phong Yên Huyễn

NGUYỆT HOA NHƯ SÍ
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Thể loại: Cung đình, giang hồ, sinh tử văn, hoan hỉ oan gia, HE…
CP: Tiết Thừa Viễn x Công Lương Phi Tuân
Nguồn: Du Miên Nhất Dạ Lâu
QT: Wattpad
Editor: Dạ Nguyệt
Tổng chương: 125 chương
Tình trạng edit: lết.... (20/8/2015 - )

Note: Tác phẩm edit chui, nếu có thể xin đừng repost hoặc mang ra khỏi đây. Lần đầu tập tành edit nên có nhiều sai sót. Với lại ta không rành tiếng Trung nên tác phẩm edit chỉ có thể đúng 70 – 80%. Thỉnh chỉ giáo. Chỉ đơn giản là đam mê nên edit.
Đặc biệt: ta đã edit truyện và chỉnh sửa sơ sơ ra giấy từ 3 tháng trước, bây giờ cuối tuần rãnh rỗi chỉ làm mỗi một việc là đánh máy up bài cho nên tốc độ rất nhanh, 1 ngày chủ nhật ngồi từ sáng tới chiều up được 7 8 chương truyện là bình thường vì chỉ đánh máy mà thôi, nên đừng thắc mắc sao tốc độ edit của ta nhanh vậy rồi nghĩ ta ăn cắp về repost thì tội nghiệp em ạ.
Vì để chống click chuột phải copy - paste nên ta để chế độ không thể click phải, nên chỉ có thể mở từng chương, hy vọng mọi người thông cảm.
Còn có, ta đọc QT đôi khi thấy xưng hô lộn xộn 1 tý nên ta chỉnh lại đôi chỗ:
-       Hắn là chỉ Công Lương Phi Tuân, y là chỉ Tiết Thừa Viễn trong mọi hoàn cảnh.
-       Dù cho Tiết Thừa Viễn hay Công Lương Phi Tuân độc thoại nội tâm, hay kể lại thì “y” ở đây cũng là chỉ Tiết Thừa Viễn, thì “hắn” cũng chỉ là Công Lương Phi Tuân.
-       Các nhân vật khác có đối thoại nhắc đến hai người thì “hắn” và “y” vẫn là cố định.
-   Còn tùy trong hoàn cảnh mà "hắn" và "y" chỉ nhân vật trong hoàn cảnh đó.
Văn án + Tiết tử
             
             Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
             Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35  
             Chương 36    Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40  
Chương 41 Chương 42    Chương 43 Chương 44 Chương 45  
Chương 46 Chương 47 Chương 48    Chương 49 Chương 50                                                                       
             Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54     Chương 55
             Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
             Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65  
             Chương 66    Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70  
             Chương 71 Chương 72    Chương 73 Chương 74 Chương 75  
             Chương 76 Chương 77 Chương 78    Chương 79 Chương 80  
             Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84    Chương 85
            Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90
             Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
             Chương 96    Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
                                        
                                        Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104
                                        Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108
                                        Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
                                        Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116
                                        Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120
                                        Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124
                                                                             Chương 125