Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Văn án
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Văn án
Lãnh
đạm ôn nhã thái ý cùng ngạo khí bá đạo tướng quân gặp nhau sẽ phát sinh chuyện
xưa động lòng người như thế nào???
Một
trận chiến ở Nguyên Tây, từ lúc đó vận mệnh đã an bài hai người bắt đầu dây dưa
kéo dài.
Tất
nhiên, tình yêu chân chính từ trong tâm mà ra, hợp ý và tính nhiệm cũng từ
trong chiến hỏa mà thăng hoa.
Hai
người từ phồng mũi trừng mắt đến tình hữu độc chung lại đến cam nguyện nắm tay
cả đời, cùng nhau đi tới đã là khó bỏ khó phân.
Một
người nhìn lạnh lùng, đạm bạc nhưng bên trong lại mãnh liệt mênh mông cùng với
người thương dũng khí cầm tay cả đời.
Kiếp
này có ngươi làm bạn, ta còn cầu chi?
Chỉ
nguyện cùng ngươi đời đời kiếp kiếp, hướng sớm tối mộ.
Tiết tử
Năm
Chiên Viễn thứ ba, Thiên Vân quốc, bên trong Công Lương tướng phủ.
Nắng
sớm mùa hè chiếu rọi dễ chịu như thấm vào ruột gan.
Dọc
theo đại môn của Công Lương tướng phủ đi vào trong viện, tùy ý có thể thấy được
kỳ hoa dị thảo (hoa thơm cỏ lạ) cành lá sum xuê, tỏa hương khắp nơi, đẹp không
sao tả xiết.
Nhưng
hôm nay, vốn là thời gian yên tĩnh thản nhiên, ở kinh thành của Thiên Vân quốc,
bên trong Công Lương tướng phủ, không khí có chút làm người ta khẩn trương. Bởi
vì toàn bộ phủ trạch, trên dưới đều chờ đợi một chuyện đã lâu. Rốt cục, hai vị
tiểu thiếu gia sắp hạ thế, đó là cốt nhục mà tướng quân của bọn họ mang thai 12
tháng trong bụng.
Lúc
này, đại tướng quân Thiên Vân quốc – Công Lương Phi Tuân uy phong, oai hùng, chính là đang gấp khúc hai chân nằm trên giường
trong ngọa phòng (phòng ngủ), ngón tay gắt gao bám lấy mép giường khắc hoa cây
tử đàn, chăn tơ vàng gấm vóc trên bụng cao cao theo hô hấp mà phập phồng lên xuống.
Khuôn
mặt tuấn mỹ, oai phong thường ngày hiện tại đầy mồ hôi, ánh mắt không hoạt (ko
linh hoạt ấy), thở dốc dồn dập.
“Tiết
Thừa Viễn!!! Bản tướng đời trước nhất định là
thiếu nợ Bộc Dương gia các ngươi, vì… vì cái gì cùng là nam tử, lại… nhượng…
ách… nhượng Công Lương Phi Tuân ta vì Bộc Dương gia các ngươi nối dõi tông đường!!!” (vì anh nằm
dưới….). Công Lương Phi Tuân hô khẩu khí, nhìn người ở phía sau áo ngủ bằng gấm, thân mặc lam
phục thanh tú, nho nhã, đang vì chính mình đỡ đẻ.
“Ân,
cái này gọi là thiện ác tất hữu báo, trời xanh có mắt” Tiết Thừa Viễn ở sau áo ngủ bằng gấm
dùng thanh âm ôn nhã trả lời, tay lại dùng khăn tiến vào chăn đệm vì Công Lương Phi Tuân mà
lau.
“Ách
– đáng trách chính là ngươi… ngươi còn nhượng bản tướng hoài… hoài thượng đến
hai hài tử!!!” Công Lương Phi Tuân hai tay giữ chặt thành giường, ưỡn người ngửa đầu, gần như
nghiến răng nghiến lợi, gián đoạn nói.
“Ta
nói a, Phi Tuân, nếu ngươi đem khí lực để mắng ta chuyên tâm dùng vào sinh hài
tử, hiện tại chúng ta đã sớm một tay ôm một đứa rồi a”. Tiết Thừa Viễn lúc này rốt cục
cũng ngẩng đầu lên từ phía sau áo ngủ bằng gấm, nhìn Công Lương Phi Tuân mồ hôi nhễ nhại trêu
chọc nói.
Nô
tài đang đứng ở một bên hầu hạ Công Lương Phi Tuân sinh sản, vốn sắc mặt nghiêm túc, nghe như
vậy cũng không khỏi: “Phốc…” một tiếng bật cười.
“Cười
cái gì, không thấy tướng quân sinh sản gian nan sao? Đi mang đến một bát chúc để
ta uy tướng quân”. Tiết Thừa Viễn thấy vậy, thái độ ôn hòa vờ như cả giận nói.
“Dạ,
đại nhân”. Nô tài che miệng cười lập tức chạy ra ngoài.
“Ách…
ngươi còn dám cười ta sinh không được?!! Ngươi tự sinh một lần thử xem!!” Đã
đau đến một ngày một đêm, Công Lương Phi Tuân đỡ bụng ngồi trên nhuyễn tháp, thở hỗn hễn oán hận
nói.
Suốt
thời gian hoài song thai cũng đã gian nan đến sắp lấy mạng của hắn,
nhưng cũng không bằng cảm giác lúc này nằm trên nhuyễn tháp sinh sản, hắn cả đời
chinh chiến vô số, chưa bao giờ chịu đau đớn kéo dài cùng lo lắng vô hạn như thế
này.
“Không
dám, công việc tinh tế thế này là của tướng quân a”. Tiết Thừa Viễn khoan thai đáp, tay lại
vì Công Lương Phi Tuân mà lau vết máu vừa tiết ra ở hạ thân, chậm rãi nói: “hơn nữa, ta nếu có
thể sinh, thì cần gì muốn kết hôn với ngươi, có đúng hay không? Ân?” (Quá phũ)
Tiết Thừa Viễn là loại người đại loạn không sợ. Công Lương Phi Tuân trong lòng âm thầm mắng một câu, chính
mình đau thành cái dạng này, y lại không có đức hạnh mà nói như thế.
“Ngươi
– ách – “ trong bụng lại truyền đến một trận đau kịch liệt, Công Lương Phi Tuân cơ hồ ngay cả
khí lực nói chuyện cũng không có, hắn bị đau đớn tra tấn muốn điên rồi, ngửa
người ra sau, vô lực ngã xuống nhuyễn tháp.
Tiết Thừa Viễn nhìn cẩm khăn sớm đã sẫm máu nhưng không có dấu hiệu dừng lại, không khỏi nhíu
mày, đứng dậy tẩy sơ qua tay ở thủy bồn, cầm một lọc dược đi tới đầu giường, nhẹ
nhàng nâng thân thể đang run lên vì đau của Công Lương Phi Tuân.
“Phi
Tuân, đến ngửi một cái”. Tiết Thừa Viễn cầm bình dược đặt trước mũi hắn.
Công Lương Phi Tuân gian nan thở dốc, vẫn thuận theo ngửi một cái. Bất đắc dĩ, hạ thể lại truyền đến
đau nhức, khiến cho Công Lương Phi Tuân thống khổ kêu rên một tiếng: “Ách – “.
Từ
buổi trưa hôm qua, Công Lương Phi Tuân bắt đầu đau bụng không ngừng, hiện tại hạ thân lại bắt
đầu chảy máu không ngừng. Tiết Thừa Viễn bảo hắn không cần lo lắng, do tác dụng của dược vật
dùng trước đó, nghĩ rằng có thể ổn định tâm tình bất an của Công Lương Phi Tuân trong lúc này
một chút.
Tiết Thừa Viễn ngồi ở tháp thượng, để hắn tựa vào trong lòng mình, trấn an thân thể không
kiên nhẫn của hắn, lại nhẹ nhàng tựa trán vào mặt của hắn.
“Thừa
Viễn, như thế nào lâu như vậy không hề có động tĩnh gì – “ Công Lương Phi Tuân suy yếu, không
kiên nhẫn nói, sinh sản đối với hắn là thống khổ không ngừng.
“Ân”. Tiết Thừa Viễn gật đầu một chút, mặc dù trong lòng y sớm biết sinh song thai sẽ gian nan
cỡ nào, nhưng hiện tại, lúc này đây y lại vạn phần không muốn Công Lương Phi Tuân tiếp tục chịu
đau đớn.
“Có
phải hay không…” Công Lương Phi Tuân bắt đầu dâng lên dự cảm bất hảo, xoa xoa bụng chính mình,
thấp giọng rên rỉ.
“Đều
không phải, tất cả đều tốt lắm, ngươi không cần lo lắng” Tiết Thừa Viễn thập phần quả quyết
đánh gãy suy nghĩ của hắn, đưa tay phủ lên mu bàn tay của Công Lương Phi Tuân đang đặt trên bụng,
dẫn tay hắn cùng nhau nhẹ nhàng vuốt ve bụng tròn cao cao của hắn, ôn nhu nói:
“Đây là cốt nhục của chúng ta, chúng nhất định bình an xuất thế, khỏe mạnh lớn
lên, không cần hoài nghi”.
Tiết Thừa Viễn đưa tay vào trong áo, tham tiến bạch sắc y phục của Công Lương Phi Tuân, nhẹ nhàng vỗ về bụng
tròn của hắn, đầy thâm tình nói: “chỉ cần an tâm sinh sản là tốt rồi, cái khác
hết thảy giao cho ta, cái gì cũng không cần lo”.
“Ân…” Công Lương Phi Tuân hơi an tâm gật gật đầu, áp trán lên gò má của Tiết Thừa Viễn.
Thời
khắc này chỉ sợ rằng trong thiên hạ chỉ mỗi mình Tiết Thừa Viễn mới có ý chí trấn định
cùng quyết tâm đến vậy.
“Ngươi
hiện tại tinh khí hao tổn rất lợi hại, yếu đến vậy còn không thành thật sao?
Đem khí lực đặt trên chuyện sinh sản, đợi sau khi ngươi sinh hài tử bình an, Tiết Thừa Viễn ta tùy ngươi xử trí, tùy ý ngươi đánh chửi tuyệt không hoàn thủ, có được
không?” TTV yêu thương nắm tay hắn, giúp Công Lương Phi Tuân thêm kiên trì, chậm rãi nói.
« Ta sợ, ta luyến tiếc... » Công Lương Phi Tuân suy yếu, nhàn
nhạt cười, lập tức cơn đau lại mãnh liệt xâm nhập, khiến hắn không khỏi nhăn mi
lại.
« Phi Tuân » Tiết Thừa Viễn nhẹ giọng kêu, dùng tay nâng khuôn mặt Công Lương Phi Tuân lên.
« Ân… ? »
« Ta yêu ngươi » Tiết Thừa Viễn ngưng mắt nhìn người trong lòng một lúc, thâm
tình nói, lại nhẹ nhàng hôn lên hoa thần (môi) nóng rực khô khốc của Công Lương Phi Tuân, lại
nói : « ta yêu ngươi ».
Oaaa QWQ mình thích bộ này lắm, nghe giới thiệu rất hay mà ngặt nỗi ko nhà nào làm và mình thì ko biết đọc QT. Tìm được nhà bạn mình vui quá chừng hihi. Bạn đừng drop nhé! Dù ko ai cmt thì bạn yên tâm vì luôn có một reader mê bộ này là mình đây ♥♥♥
Trả lờiXóa*Ngao ngao* . có người đọc, có người cmt mừng muốn chết. híhí. thanks nhìu nhoa. *ôm ôm*
Xóasao lại không có ai chođược, còn có tui nữa nha, một fan siêu cấp cuồng Sinh tử văn và mê bộ này cực kì cực kỳ cực kỳ x n lần *chọt vô* Hân hạnh làm quen với gia chủ và Hồ Ngọc bằng hữu *chìa tay* *smileeee ~* Từ giờ xin theo bám gót gia chủ dài dài nha *sao không mau mời khách vào nhà ngồi hử??*
Trả lờiXóa*dọn ghế dọn trà* mời ngồi mời ngồi. híhí. Cảm ơn các hạ đã ủng hộ. *moahhhh*
Xóa