Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Chương 1
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Chương 1
Một
năm này, vừa qua cuối năm, trong hoàng cung của Thiên Vân quốc tràn ngập sương
sớm mát lạnh. Thân mặc quan phục thanh lam gấm vóc, thái y Tiết Thừa Viễn mang
thần sắc tú mục đi theo cung thị đến trước đại môn Tuyên Đức điện, đợi tuyên
triệu.
“Hoàng
thượng tuyên Tiết đại nhân tiến điện”. Không lâu sau khi thông báo, thái giám tổng
quản Tăng Khâm Cách bên người hoàng đế Mộ Dung Định Trinh liền đi ra tuân lễ nói.
Tiết
Thừa Viễn chỉnh vạt áo, bước nhanh vào trong điện. Từ sau khi lập kinh Dĩnh Đình,
Mộ Dung Định Trinh không có tuyên triệu mình gấp như vậy. Giờ thìn hôm nay,
cung thị trong cung vội vàng đến tuyên triệu, cũng không có nói lý do, Tiết Thừa
Viễn lo sợ có phải hay không thân thể Mộ Dung Định Trinh không khỏe, dù sao gần
đây quốc vụ nặng nề, chiến dịch bình định Nguyên Tây vẫn chưa kết thúc.
“Thần,
Tiết Thừa Viễn tham kiến Hoàng thượng”. Tiết Thừa Viễn quỳ trong điện Tuyên Đức,
giương mắt nhìn Mộ Dung Định Trinh mặc sắc gấm long bào, đang tựa vào trường kỷ
bên cạnh cửa sổ xem tấu chương, nhìn không giống thân thể không khỏe.
“Bình
thân” Mộ Dung Định Trinh đặt tấu chương trên tay xuống.
“Sáng
sớm hôm nay, Hoàng thượng triệu thần vào cung, chẳng hay long thể có gì bất ổn?”
Tiết Thừa Viễn tôn kính nói.
Mộ
Dung Định Trinh nhẹ nhàng khoát tay áo, trầm giọng nói: “Không có, nhưng có
chuyện quan trọng khác”.
Tiết
Thừa Viễn nghe xong, cũng không nhiều lời, chờ Mộ Dung Định Trinh mở miệng phân
phó, nghĩ rằng có thể liên quan đến mình đại khái cũng chỉ có chiến sự ở Nguyên
Tây.
Quả
nhiên, Mộ Dung Định Trinh đứng dậy đi đến trước ngự án, rút ra một quyển mật tấu
chiến sự ở Nguyên Tây vừa được trình lên, ngữ điệu trầm giọng đối Tiết Thừa Viễn
nói: “Trong chiến loạn bình định thu phục Nguyên Tây, Công Lương Phi Tuân nhử địch
xâm nhập, lại trúng mai phục của Bộc Dương Lịch Uyên hạ ở Ngọc Đào sơn, hai mặt
giáp địch, thân chịu trọng thương”.
“Kia,
ý của Hoàng thượng như thế nào?”. Chiến hỏa Nguyên Tây trọng yếu. Mà Bộc Dương
Lịch Uyên lại là trưởng bối duy nhất trong Bộc Dương hoàng thất từng cùng mình
lui tới, chính hắn cũng là người đem y thuật cả đời truyền thụ lại cho mình, không
giữ lại thứ gì.
Nay
lại là hậu nhân còn sót lại của Bộc Dương hoàng thất đối chiến cùng quân đội
Thiên Vân quốc, trong lòng Tiết Thừa Viễn đã sớm lo lắng bất an.
“Ý đồ
Trẫm hướng đến chính là chiêu hàng Bộc Dương hoàng thất, nhưng lúc này đây…” Mộ
Dung Định Trinh một quyền vỗ án thư, sắc mặt ẩn hiện vài phần sát khí.
Nếu
không phải việc này ngoài ý muốn làm cho người khác khó có thể cân nhắc, Bộc Dương
Lịch Uyên dẫn dắt thuộc hạ gần một năm nay không ngừng giằng co đối kháng cũng
quân sĩ Thiên Vân quốc, thì Thiên Vân đã sớm thu phục quân đội Nguyên Tây vào năm
trước, toàn thắng mà trở về.
“Thần
thỉnh Hoàng thượng phóng Bộc Dương Lịch Uyên một con đường sống.” Tiết Thừa Viễn
lập tức quỳ xuống cầu xin, y hiểu được Mộ Dung Định Trinh chưa bao giờ đối với
Bộc Dương gia đuổi tận giết tuyệt, hôm nay gặp tình trạng thế này, Hoàng thượng
tuyên mình tiến cung chính là có phải vẫn còn đường sống.
Nhưng
Mộ Dung Định Trinh nhẫn nại đến tột cùng vẫn là có giới hạn, Bộc Dương lịch Uyên
công khai đối kháng với hắn, lại thiết kế mai phục Công Lương Phi Tuân, nhanh
chóng đem kiên nhẫn của Mộ Dung Định Trinh tiêu diệt sạch sẽ.
“Phóng
hắn một con đường sống…?” Mộ Dung Định Trinh chọn mi, khinh miệt cười lạnh một
tiếng, vỗ ngự án, lớn tiếng cả giận nói: “hắn đây là tự tìm tử lộ”.
“Bộc
Dương Lịch Uyên xác thực tính tình quái đản, nếu Bộc Dương hoàng thất đã diệt,
cũng không lại vì tư dục bản thân mà đem dân chúng Nguyên Tây rơi vào chiến hỏa”.
Tiết Thừa Viễn gian nan vì Bộc Dương Lịch Uyên giảng hòa, nói tiếp: “Nhưng lấy
sự hiểu biết của thần đối với Bộc Dương Lịch Uyên nhất định hắn vẫn không thể
thoải mái với mối hận vong quốc”.
“Cổ
hủ” Mộ Dung Định Trinh vỗ ngự án quát.
Nghĩ
đến, sau khi nhất thống thiên hạ, chính mình dốc hết tâm huyết chăm lo việc nước,
sau khi nhận quyền sở hữu Nguyên Tây, thì cuộc sống của dân chúng đều được cải
thiện rất tốt so với khi Bộc Dương Lịch Uyên còn tại vị, thế mà hoàng thất cũ còn
phất cờ phục quốc khắp nơi cùng mình đối kháng.
Tiết
Thừa Viễn không cần nhiều lời ngay ở trước
mặt Mộ Dung Định Trinh nữa, từ khi Nguyên Tây khai Chiến đến nay, lập trường của
hắn trở nên thập phần vi diệu.
“Trong
mật tấu nói Phi Tuân bị thương rất nặng, Trẫm nghĩ lập tức đón hắn hồi cung dưỡng
thương”. Thoáng bình tĩnh lại, Mộ Dung Định Trinh đối Tiết Thừa Viễn nói.
“Hoàng
thượng chuẩn bị phái ai đi tiếp nhận quân vụ của Công Lương tướng quân ở Nguyên
Tây?”
“Phái
Hành Khiêm đi, Trẫm đã hạ lệnh bắt đầu từ hôm nay bắt tay vào chỉnh đốn binh mã”.
“Kia…
Hoàng thượng có hay không có ý định để thần đi trước?” Tiết Thừa Viễn đoán rằng
trong lòng Mộ Dung Định Trinh chỉ sợ đã có ý đồ như vậy, nhưng có lẽ Mộ Dung Định
Trinh cũng biết rõ thái độ của mình đối với hoàng thất Nguyên Tây, mới không muốn
áp đặt y.
Mộ
Dung Định Trinh giương mắt nhìn Tiết Thừa Viễn, cũng không phủ nhận, chỉ thản
nhiên khẽ hỏi: “Ngươi có đồng ý hay không?”.
“Thần
nguyện ý”.
Từ
biệt năm đó, Tiết Thừa Viễn chưa một lần trở về Nguyên Tây, lần này trở lại, nội
tâm của y cũng thận trọng lựa chọn, y không thể lại đứng ở Dĩnh Đình xem tình
thế ở Nguyên Tây ngày càng chuyển biến xấu, chỉ cần vì hóa giải chiến sự này mà
xuất ra một phần lực, cũng là tâm nguyện của y.
Mộ
Dung Định Trinh tựa hồ vẫn còn chút do dự. Quen biết Tiết Thừa Viễn đã vài năm,
đối với nhân phẩm của y mình rõ như lòng bàn tay, cũng biết trước kia y rời đi
Nguyên Tây là có nguyên do.
Là hậu
nhân của Bộc Dương hoàng thất, có thể vẫn trung thành làm bạn bên cạnh mình, tận
tâm phụng bồi mình như thế, làm cho Mộ Dung Định Trinh trong lòng thực cảm động,
cho nên lại càng không nhẫn tâm thương tổn y.
“Tiết
Thừa Viễn, kỳ thật ý Trẫm phái ngươi đi Nguyên Tây đều không phải vì hóa giải
chiến sự này, mà là vì Phi Tuân chẩn bệnh” Mộ Dung Định Trinh thong thả bình tĩnh
nói ra nguyên nhân, lại nói: “Phi Tuân vì Trẫm vào sinh ra tử nhiều năm như vậy,
Trẫm không đành lòng nhìn hắn bệnh ở nơi tha hương, mà ngươi là ngự y Trẫm tin
tưởng nhất, Trẫm hy vọng ngươi hộ tống Phi Tuân một đường hồi kinh”.
“Thần
biết tâm ý của Hoàng thượng, thần nguyện đi trước”. Tiết Thừa Viễn cũng rõ ràng
sự việc, lập tức quỳ xuống thở dài nói.
“Tốt
lắm, như vậy liền định, đợi cho Hành Khiêm chuẩn bị xong, lập tức xuất phát đến
Nguyên Tây”. Mộ Dung Định Trinh lạnh lung gật đầu, thong thả đi đến, uy nghiêm
nói.
Bên WordPress dễ cmt và like hơn. ..muốn khen muốn khích lệ cũng lập cập quá QAQ
Trả lờiXóaTa có tạo wordpress rồi đó a, thấy wp phổ biến, nhưng mà ta ko biết sd, đành chuyển qua đây lun.
XóaCảm ơn chủ nkà edit nka .
Trả lờiXóahihi, cảm ơn bạn ủng hộ nhoa!!! :3
XóaCảm ơn chủ nkà edit nka.
Trả lờiXóa