Chương 28
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Lại nói, những dược liệu mà Phúc Toàn viết ra ngày đó ở tại
Huyền Nhân này vẫn là khó tìm.
Nhất là loại thảo dược tên “la hiệp hoa thảo”, nghe nói
đây là một loại hoa cỏ xinh đẹp có dược tính được dùng làm dược liệu, điều kiện
sinh trưởng thích hợp nhất là sâu trong núi ở Nguyên Tây, ở Kiền Huy rất hiếm.
“Này “la hiệp hoa thảo”… đi đâu tìm đây?”
Buổi trưa ngày kế, Nhạc Dực cầm tờ giấy kia trong tay đi
trong dòng người trên đại đạo trong thành Huyền Nhân thập phần khó xử.
Mệnh lệnh của Công Lương Phi Tuân không thể không tuân,
nhưng tìm những thứ này quả thực khó khăn. Đã đi qua hơn mười cửa hàng, tìm khắp
trong thành Huyền Nhân, nhưng là….
Ngày đó đại nhân bất kể nhân tình lưu lại tiểu tử kia, có
lẽ đơn dược này là hắn nhân cơ hội trả thù cũng không chừng?!! Nhạc Dực cân nhắc.
Bỗng nhiên đầu vai bị Đường Việt dùng kiếm gõ một cái.
Từ sau lần khiển trách trước, Đường Việt bị điều qua dưới
trướng Nhạc Dực, phụ trách mấy chuyện tạp vụ trong Túc Đồ đội.
“Như thế nào?” Nhạc Dực lấy lại tinh thần, nâng tay che
ánh mặt trời, có chút không kiên nhẫn hỏi.
Chỉ thấy Đường Việt thuận tay chỉ góc ngã tư đường cách
đó không xa, thấy một thân ảnh quen thuộc đang cùng một đội nhân mã nói chuyện
với nhau, vừa nhìn trang phục đã biết là người của Thái tử điện hạ.
Tuy là dưới mặt trời chói chang nhưng đứng ở góc độ này lại
có thể thấy rõ ràng.
Nhạc Dực nhíu mày nói: “Như thế nào lại là hắn?”
Đường Việt mạnh mẽ kéo Nhạc Dực lui về phía sau, hai người
cùng tránh dưới một mái hiên.
Trương Cố Thường? Người này vào Túc Đồ đội không lâu, hắn
như thế nào lại trao đổi cùng nhân mã của Thái tử? Nghĩ một chút, khu vực này
quả thật cách Đông cung Thái tử không xa.
“Hừ, ta xem tiểu tử này… không thể tin” Đường Việt hừ lạnh
một tiếng, vẫn chăm chú nhìn thân ảnh cách đó không xa.
Nếu là trong Túc Đồ đội có gián điệp của Thái tử ẩn núp,
như vậy nhất cử nhất động của Thành Thân vương không phải cũng bị hắn giám thị?
Nhạc Dực không dám nghĩ, nhưng quả thực trong lòng lại
nghĩ đến.
“Chuyện này có nên nói cho Công Lương đại nhân hay không?”
Nhạc Dực hỏi, muốn cùng Đường Việt thương lượng để xử lý.
“Không có bằng chứng, vẫn là chờ một chút” Đường Việt vì
lần trước thất trách mà nhận trừng phạt thảm, nay hành sự có phần chững chạc
hơn. Lại nói: “Bất quá, nếu hắn thực sự bán đứng chúng ta, đại nhân tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cho hắn”.
“Nếu hắn thật sự là gian tế, như thế nào lại công khai đứng
tại nơi này…”
Không đợi Nhạc Dực nói xong, chỉ thấy đội người kia thay
đổi phương hướng ngược lại đi về bên này.
Lúc Này Nhạc Dực cùng Đường Việt lại lui vào trong cửa
hàng.
Tay cầm giấy biên của Nhạc Dực siết chặt lại, đột nhiên
nhớ tới bối cảnh Trương Cố Thường từng được đề cập trong thư văn, khi còn bé hắn
từng ở Nguyên Tây. Bất quá, trước mắt giao nhiệm vụ tìm kiếm thảo dược cho
Trương Cố Thường là chủ ý cũng không tồi.
Nhạc Dực cầm giấy quơ quơ trước mắt Đường Việt: “Không bằng
dùng cái này thử hắn xem?”
Đường Việt cười khẽ, không có đáp lại, ánh mắt nhìn ra
ngoài tìm thân ảnh Trương Cố Thường.
“Đi” Ánh mắt Đường Việt đột nhiên nhìn cố định, nâng tay
nói.
Hai người vờ như xảo ngộ, chặn Trương Cố Thường phía trước
một cửa hàng.
“Hai vị…đại nhân…” So với biểu tình giật mình thì giờ
phút này trên mặt Trương Cố Thường nhiều hơn là xấu hổ cùng chột dạ.
“Trương Cố Thường, hôm nay như thế nào lại nhàn nhã như vậy,
là đến phiên ngươi nghỉ phép sao?”
Đường Việt mở miệng liền hỏi, ngữ khí thật mạnh, khá là bất
mãn.
“Hồi đại nhân, quả thật là đến phiên thuộc hạ nghỉ phép,
rãnh rỗi nên ra ngoài đi dạo”.
“Đi dạo?” Nhạc Dực theo dõi thần sắc trên mặt hắn.
“Phải, đi dạo”. Trương Cố Thường gật đầu xác nhận, sắc mặt
đã muốn trấn định.
Đường Việt cùng Nhạc Dực trao đổi ánh mắt, cũng không nói
thêm. Nhạc Dực lại nói: “Trong này có một số thảo dược do Công Lương đại nhân cố
tình tìm cho vị đại phu ở thành nam. Trong này có ‘la hiệp hoa thảo’, ngươi có
biết tìm ở nơi nào trong Huyền Nhân?”
“La hiệp hoa thảo?” Trương Cố Thường có chút kinh ngạc.
“Phải”.
Nhạc Dực hỏi: “Ngươi có tìm được không”.
“Thuộc hạ… có thể thử xem” Trương Cố Thường nghe ngữ khí
thế này, nhất thời cũng vô pháp từ chối.
“Thời hạn hai ngày, nhất định phải rìm được ‘la hiệp hoa
thảo’, nếu không đại nhân trách tội xuống chính là ngươi!”. Nhạc Dực không lưu
cho hắn đường sống.
“Dạ” trong đầu Trương Cố Thường nhanh chóng suy nghĩ
trong thành Huyền Nhân này làm sao có khả năng có ‘la hiệp hoa thảo’.
“Vậy giao cho ngươi, đi thôi”
“Dạ, đại nhân”.
Trương Cố Thường cung kính lĩnh mệnh mà đi, thân ảnh càng
lúc càng xa.
“Ngươi nói, hắn có thể tìm được không?” Đường Việt nhìn
thân ảnh Trương Cố Thường, bỗng nhiên có chút lo lắng. Công Lương Phi Tuân có
tiếng là tính tình khó chìu, nếu trong ba ngày chuyện này hoàn thành thì sẽ được
thưởng, còn nếu như không thì phải nhận trách phạt.
“Tìm được thì ta ngươi đều tốt”. Tiếp theo Nhạc Dực lại
thản nhiên nói: “Còn nếu tìm không thấy thì đây là cơ hội tốt trục xuất hắn ra
khỏi Túc Đồ đội”.
“Cũng đúng” Đường Việt cười lạnh.
Đúng là như thế, nếu tìm không được ‘la hiệp hoa thảo’
thì đó là lý do chính đáng loại bỏ Trương Cố Thường.
Chỉ cần có khả năng là một tia tai họa ngầm, đều không
lưu tình mà thanh trừ ra khỏi Túc Đồ đội, đây là quy củ mà Công Lương Phi Tuân
bắt buộc phải tuân theo.
“Thanh phong trước bão tố, ta xem mấy ngày nay bên Thái tử
có động tĩnh, có thể sẽ xảy ra chút chuyện chúng ta không đoán được”. Đường Việt
thở dài.
Sau khi Tùng Minh Liêm trọng thương, nhìn bên ngoài thì
là Túc Đồ đội nhất trí, nhưng thật ra bên trong lại khó đoàn kết đứng lên.
“Sợ cái gì, có đại nhân cùng Vương gia ở đây, dù trời có
sập cũng có ảnh hưởng gì?” Nhạc Dực cười nói đầy hùng hồn.
Chương 29
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Nói thật, gần đây Công Lương Phi Tuân cũng không biết
chính mình làm sao.
Từ ngày rời kinh làm nhiệm vụ, trên đường đi mở mắt nhắm
mắt đều là thân ảnh người kia. Hoặc là, trong lòng lại đột nhiên nhớ lại gương
mặt ngày đó gặp nhau trong cổ miếu. Này… là cảm giác gì?
Từ khi sinh ra đến nay, cả giác này đối với Công Lương
Phi Tuân mà nói quả thật là lần đầu tiên.
Nguyên Thành Học? Đây là tên của y, rốt cục biết được
thân phận, nguyên lai là một đại phu.
Nguyên Tây? Là quê cũ của y, nhưng lại là địa phương mà
Công Lương Phi Tuân thập phần không thích.
Chỉ vì biên cảnh Nguyên Tây gần đây không bình yên, thế cục
rối rắm, làm cho người ta sứt đầu mẻ trán. Bộc Dương Thừa Hữu hữu dũng vô mưu,
chính mình còn lo chưa xong, đã muốn làm loạn nước khác, làm ra các sự tình
liên tiếp, thực sự là muốn nhịn cũng không được.
Nếu là dựa vào quyền hạn trong tay mà tìm một cái lý do mượn
cớ đặt tội danh gian tế Nguyên Tây để bắt Nguyên Thành Học là quá dễ dàng.
Nhưng lại thất bại, sau khi gặp lại lần thứ hai, hắn lại không còn tâm tư này, này
là vì sao, ai có thể nói cho hắn biết?
“Đại nhân, dược liệu đã tìm hảo”.
Ba ngày sau, Nhạc Dực cùng Đường Việt đúng hạn trình lên
dược liệu cấp Công Lương Phi Tuân xem
qua.
“Nga? Thật không?” Công Lương Phi Tuân tâm tình tốt khẽ
cười nói. Đứng lên đi đến chuẩn bị xem.
Nhạc Dực vỗ vỗ tay, chỉ thấy ngoài phòng có hai chiếc xe bò
chất đầy dược liệu.
Con bò có chút vô tội quay quay đầu nhìn nhóm người bên
trong.
“Này… Thế nào lại nhiều như vậy?” Công Lương Phi Tuân bị
cảnh tượng dọa đến.
“Này đều là yêu cầu của bọn họ”
“Khẩu vị không nhỏ a” Ngày đó Công Lương Phi Tuân xem vội
vàng, cũng không có nghĩ lại.
“Là thật, đại nhân, nhất là vài loại cây giống cùng với vải
vóc may y phục, đều là mặt hàng thượng thừa hiếm thấy”. Nhạc Dực cùng Công
Lương Phi Tuân đi tới bên cạnh xe, nhất nhất chỉ vào các thứ trên xe mà thuyết
minh.
Công Lương Phi Tuân gật gật đầu, cũng không cho ý kiến
gì, chính là có chút hưng trí nhìn một xe đầy vật thế này, trên mặt còn lộ ra vẻ
mỉm cười khó gặp.
“Còn có hai tương sách thuốc, đều là từ Cổ Duy truyền đến
nước ta từ mười ba năm trước đã sớm không còn xuất bản nữa, vì tìm nó, hai người
thuộc hạ đi khắp nơi…”
Đường Việt cũng đứng ở một bên mở miệng.
“Mấy thứ này đổi một mạng của Minh Liêm, đáng giá” Công
Lương Phi Tuân vỗ vỗ hòm điển tịch, thở dài: “Ta xem mặt mũi Nguyên Thành Học
kia, dù có hỏi cũng không nói, nhưng tiểu đồng kia thì không giống vậy, nếu làm
cho bọn họ mở miệng, lý nào lại không cần chút đạo lý thỏa mãn?”.
“Dạ, đại nhân” Nhạc Dực cùng Đường Việt chỉ có thể gật đầu,
lại hỏi: “Kia… khi nào thì chuyển đến cho bọn họ?”
Công Lương Phi Tuân nhìn hai xe hàng kia, ngẩng đầu nhìn
nhìn sắc trời: “Liền hôm nay đi”.
“Dạ”
Nói tới đây Nhạc Dực nhớ tới ‘la hiệp hoa thảo’ kia. Vì
thế đi đến trước xe cỏ, cầm một hộp gỗ màu đen khác biệt.
“Đại nhân, này là ‘la hiệp hoa thảo’ vừa mới tìm được vào
trưa hôm nay. Này cũng là kiện hàng thượng đẳng cuối cùng trong các vật phẩm”.
Nhạc Dực mở hộp, tức thì trong hộp phiêu ra một cỗ hương
thơm kỳ lạ,
“La hiệp hoa thảo?” Công Lương Phi Tuân đối với dược liệu
hiểu biết rất ít, khẽ nhíu mày.
Lá cây hai màu lam lục giao nhau, làm nổi bật lên đóa hoa
cánh tím nhụy vàng. So với các cây giống trong xe thì nhỏ hơn, ‘la hiệp hoa thảo’
này có vẻ nhỏ nhưng không phải bình thường.
“ Này ‘la hiệp hoa thảo’ thập phần trân quý, hơn nữa lại
phi thường mềm yếu, nghe nói hoa nở rồi sẽ tàn trong ngày, có cần cho người đưa
đi trước để bảo toàn hoàn hảo?”
Công Lương Phi Tuân nghĩ nghĩ, cũng phải, thật vất vả thỏa
mãn yêu cầu bọn họ, này là vật trân quý như thế, nhưng không thể để hạ nhân làm
được a.
“Chạng vạng ta tự mình đưa đi” . ‘ba’ – một tiếng, Công
Lương Phi Tuân khép lại hộp gỗ cầm lấy trong tay.
Sự việc như thế ngoài suy đoán của Nhạc Dực cùng Đường Việt,
như thế nào Công Lương Phi Tuân lại tự mình đưa đến?
“Đại nhân? Ngài?”
“Minh Liêm bình phục, ta lại công vụ bận rộn vẫn chưa
đăng môn nói lời cảm tạ, không bằng hôm nay liền đi”.
Công Lương Phi Tuân nâng tay xem cổ tay, trước đó vài
ngày miệng vết thương đã khép lại.
“Cũng phải, cũng phải, vậy xe đồ này hạ quan phái người
đưa đi trước”.
“Cứ thế mà làm, đi đi”.
Công Lương Phi Tuân cầm hộp gỗ trầm hướng phòng đi đến.
Không biết lễ vật này có hợp ý y hay không? Chắc sẽ thích
không? Nghĩ đến đây, Công Lương Phi Tuân đột nhiên đối với ý nghĩ của chính
mình cảm thấy có chút xa lạ cùng buồn cười.
Như thế nào đột nhiên lại nghĩ đến cảm thụ của người kia?
Không phải là chán ghét người Nguyên Tây sau? Vì cái gì còn muốn đi đáp tạ, hoặc
là lấy lòng đối phương?
Nhiều nghi vấn đến cùng một lúc, Công Lương Phi Tuân cảm
thấy một loại hoang mang trước nay chưa từng có.
Nhưng xúc động muốn gặp một người, cũng không cần công
khai mượn cớ như vậy.
Không phải sao?
Công Lương Phi Tuân đem hộp để trên án, mang ý tứ hàm súc
mà gõ gõ mặt bàn.
Lẳng lặng đợi màn đêm buông xuống, đợi một lần nữa gặp lại.
Mà một canh giờ sau, trước cửa một nhà tại Yến Độ hạng ở
thành nam, hai chiếc xe bò chậm rãi dừng lại.
“Công tử! Người
mau đến xem a! Này… Này… Đây là cái gì a?!”
Tiểu tư mở cửa đón khách
nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, vội chạy vào hậu viện bẩm báo.
Phúc Toàn đang tu bổ hoa cỏ
trong viện nghe tiếng liền chạy ra, vừa thấy hai xe chất đầy đồ vật này nọ, liền
ôm bụng cười ha ha :
« Ha ha… Thật đúng là
trúng kế… »
Chương 30
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
“Như thế nào lại cười vui vẻ như vậy?” Phía sau truyền đến
thanh âm Tiết Thừa Viễn.
“Công tử” Phúc Toàn quay đầu cười, cười đến không thể tiếp
khí, phẫn nộ vài ngày trước đó liền như bị trò đùa lần này hóa thành hư không.
Thị vệ đưa đồ đến đã đi rồi, trước cửa trống không chỉ
còn lại con bò ngơ ngác và hai xe đầy vật phía sau.
Tiết Thừa Viễn nhìn xe bò thình lình xuất hiện hiện ở cửa,
trừng mắt liếc Phúc Toàn một cái. Này đùa cũng quá lớn đi, như thế nào có thể
hướng người khác sử dụng công phu ‘sư tử ngoạm’ nhiều đồ vật như vậy?
Thực không hiểu nổi, mấy ngày Phúc Toàn bị nhốt cư nhiên
làm nên sự việc thế này, như thế nào cho tới bây giờ chưa từng nghe hắn nhắc
qua?
“Công tử, ngày đó bọn họ bảo ta viết ra, ta nghĩ tới
không biết nên viết cái gì? Vì thế liền đề bút…”. Phúc Toàn thành thật khai
báo.
Tiết Thừa Viễn dở khóc dở cười nói: “Liền đề bút lại viết
nhiều như vậy? Cư nhiên ngay cả hàng trăm cây giống điều viết lên?!”
“Dù sao bọn họ cũng muốn đáp tạ ơn cứu mạng của ngài,
không cần quan tâm”
“Dù thế cũng không thể như vậy”
“Công tử, nếu không phải ngày đó bọn họ giam giữ ta, lại
nói chúng ta là gian tế Nguyên Tây, ngài nói ta có thể làm vậy sao?” Phúc Toàn
quuyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, ủy ủy khuất khuất.
“Được rồi, sau này đừng làm như vậy nữa, nghe không?” Tiết
Thừa Viễn nhìn hai chiếc xe trước mặt, nghĩ nghĩ không biết như thế nào xử trí.
Tuy nói phiêu bạc bên ngoài mấy năm, Tiết Thừa Viễn còn
không có thói quen nhận tiếp tế của người khác. Lần trước Hứa Trung Lĩnh cấp
ngân lượng, mỗi ngày Phúc Toàn đều hoàn lại một ít, duy nhất lần này, tạm thời
không thể lựa chọn cho nên để lại mấy ngày.
Phúc Toàn nhìn nhìn đồ vật trong xe, nói: “Công tử, bọn họ
cố ý với chúng ta như thế, ta vốn tưởng rằng một số đồ họ sẽ tìm không thấy,
không nghĩ tới…”
Quả thật rất nhiều đặc sản Nguyên Tây, còn có rương y thư
này lại là sách quý ở Cổ Duy thập phần khó có được.
Tiết Thừa Viễn thở dài, đời này thật sự là không thể
không hoàn lại nhân tình, nếu hôm nay thật sự thu nhiều đồ tặng như vậy, ngày
khác còn phải nghĩ đến phần nhân tình này?
“Ai, công tử, còn có một thứ, tựa hồ bọn họ tìm không được”.
“Cái gì?”
Cư nhiên còn nữa, Phúc Toàn a Phúc Toàn, Tiết Thừa Viễn
có chút không nói nổi thầm than nói.
“La hiệp hoa thảo” Phúc Toàn giảo hoạt cười, ở bên tai Tiết
Thừa Viễn nói.
Này đúng thật là ngoài dự kiến của Tiết Thừa Viễn: “ ‘La
hiệp hoa thảo’?! Ngươi như thế nào có thể hướng bọn họ yêu cầu cái này?”
‘La hiệp hoa thảo’ là dược liệu thập phần quý hiếm, dược
tính cực mạnh, có thể chế ra nhiếp hồn mê dược. Trong trị bệnh bình thường chỉ
có thể dùng một ít thôi, nói chung Tiết Thừa Viễn sẽ không đụng đến loại dược
quý thế này.
“Làm khó bọn họ thì phải khó đến cùng, nghĩ đến dược liệu
chỉ có ở Nguyên Tây chúng ta, căn bản là bọn họ tìm không được”.
“Ngươi nha!” Tiết Thừa Viễn trạc trạc cái trán Phúc Toàn,
nói: “Thật sự là dưỡng ngươi đến hỏng rồi!”
Đang nói, góc đường truyền đến một trận vó ngựa, hoàng
hôn dần dần buông xuống rồi, nhưng thân ảnh này lại dần dần chậm rãi mà đến,
càng rõ ràng hơn.
Như thế nào lại là hắn?! Tiết Thừa Viễn trong lòng kêu khổ,
này đồ vật còn chưa biết xử trí thế nào, lại tới một vị khách không mời.
“Như thế nào? Nguyên thần y có vừa lòng không?”
Công Lương Phi Tuân thả người xuống ngựa, nhìn lướt qua
xe bò, nói.
“Đa tạ Công Lương đại nhân”
Tiết Thừa Viễn chỉ có thể cung kính nói tạ.
“Ân” Công Lương Phi Tuân gật gật đầu, cũng không khách
sáo, cũng không chờ thỉnh mà nâng chân bước vào trong viện.
“Này… này…” Phúc Toàn nhìn khí thế Công Lương Phi Tuân thế
kia, đứng phía sau trừng mắt chỉ hắn.
Tiết Thừa Viễn tập mãi cũng thành quen, người này ngày
thường chuyên quyền độc đoán, hướng người chờ mời khách thật là hắn khinh thường
không làm.
“Công Lương đại nhân, hôm nay đến phủ trạch của tại hạ là
có gì chỉ giáo?” Tiết Thừa Viễn đi theo phía sau hỏi.
“Không có việc gì thì không đến được?” Công Lương Phi
Tuân đi ở phía trước cũng không quay đầu lại đáp.
Có câu nói ‘vô sự không đăng tam bảo điện’ (không có việc
thì không đến tòa tam bảo (chùa)), còn có câu kia ‘thỉnh thần dễ, đưa thần nan’
(thỉnh dễ, tiễn khó). Chuyện hôm nay hắn có thể phái người đến, vì cái gì lại tự
mình đến?
Đi vào tiền thính, Công Lương Phi Tuân ngồi vào ghế cạnh
bàn, “ba” một tiếng cầm hộp gỗ màu đen đặt lên bàn.
“Đây là?!” Tiết Thừa Viễn hơi hơi nghiêng đầu, có chút
không xác định hỏi.
Công Lương Phi Tuân mỉm cười nhìn y, thân thủ mở hộp ra.
‘La già hoa thảo ?!’ Kia hoa nhụy vàng yêu diễm nở rộ
thật sự là làm cho Tiết Thừa Viễn hoảng sợ. Đây là vật có tiếng là kịch độc. Đặt
bên cạnh, không quá hai canh giờ, có thể đoạt đi bảy phần tính mạng của người.
Cho nên bình thường khi ‘la già hoa thảo’ nở hoa đều phải
để trong hộp gỗ kín.
‘La già hoa thảo’ cùng với ‘la hiệp hoa thảo’ ở Nguyên
Tây tuy rằng chỉ khác nhau một chữ, nhưng dược tính là thiên địa khác nhau. Mà
điểm khác nhau duy nhất của hai loại thực vật này là màu sắc của nhụy hoa, nhụy
của ‘la hiệp hoa thảo’ là màu đỏ sậm, mà ‘la già hoa thảo’ là màu vàng.
“Như thế nào? Này không phải dược liệu trân quý mà ngươi
cầu sao? Ta sai người tìm về cho ngươi”.
Công Lương Phi Tuân nhìn kỹ biểu tình của Tiết Thừa Viễn.
Hắn rốt cuộc là cảm kích mà đáp tạ hay vẫn vô tình? Hôm
nay đến đây chẳng lẽ muốn mạng ta cùng Phúc Toàn.
Tiết Thừa Viễn giương khóe môi cười nhẹ ngồi xuống. Việc
đến nước này thì phải thản nhiên đối mặt.
“Phúc Toàn, cấp đại nhân dùng trà” Tiết Thừa Viễn nói
xong nhìn Công Lương Phi Tuân, trước nguy hiểm không hoảng loạn, cười nói: “Đại
nhân biết trong hộp này chứa cái gì?”
woa! 3 chương mới luôn!!! Ta yêu nàng chết mất <3 <3 <3
Trả lờiXóa