Chương 23
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Thành nam
Huyền Nhân, Yến Độ hạng, trời đêm canh bốn yên tĩnh chỉ có tiếng gió.
Thời điểm Công
Lương Phi Tuân mang theo đội thiết kỵ trong bóng đêm trên đường đến, phòng ngủ
Tiết Thừa Viễn cũng chuẩn bị tắt đèn.
“Thế tử!”.
Hơn nửa đêm,
ngoài cửa truyền đến tiếng gọi vội vàng của Phúc Toàn.
Tiết Từa Viễn
đang thay y phục, nghe hắn kêu lớn như vậy, nhíu mi nhẹ nhàng nói nhỏ: “Như thế
nào?”.
Đêm khuya
luôn ngồi bàn đọc y thư, lúc này thật sự là mệt mỏi, nghe giọng Phúc Toàn như là
xảy ra chuyện gì.
“Thế tử, ngài
nghe được không?” Phúc Toàn đốt đèn lồng lên hỏi.
Phúc Toàn vừa
nói, Tiết Thừa Viễn nghiêng tai lắng nghe, trong đêm yên tĩnh quả thật có tiếng
vó ngựa vang lên.
Phiêu bạc
khắp nơi vài năm, không ngừng bị triều đình Nguyên Tây lùng bắt, Phúc Toàn và
Tiết Thừa Viễn đã sớm đối với khả năng nguy hiểm bất ngờ đến rất là mẫn cảm.
“Thế tử! Này
có thể hay không là…?” Phúc Toàn cuối đầu, âm thanh lộ ra bất an.
Cùng thế tử
đến Huyền Nhân vừa mới tốt lên được một chút, trăm ngàn lần không cần lại….
Tiết Thừa
Viễn biết rõ không phải bình thường, vội vàng mặc áo bước nhanh ra ngoài.
Hy vọng chính
là khách qua đường! Phúc Toàn âm thầm cầu nguyện.
Ai ngờ tiếng
vó ngựa càng ngày càng tới gần, nhưng lại dừng lại trước tiểu viện phủ trạch của
mình.
“Thế tử, chúng
ta nên làm gì bây giờ?” Phúc Toàn có chút khẩn trương, đèn lồng trong tay bắt đầu
lay động.
Ánh mắt Tiết
Thừa Viễn trầm tĩnh, nói: “Là họa tránh không khỏi, đi xem”.
Không biết
vì sao, giờ phút này Tiết Thừa Viễn cũng khó có được bình tĩnh tự nhiên. Mấy ngày
trước xảy ra chuyện, đủ để chứng minh Huyền Nhân cũng đang trong thời buổi rối
loạn, đêm nay nếu thật sự là biến cố gì, có chạy đằng trời cũng không thoát,
chi bằng trực tiếp đối mặt.
“Thế tử…”
Phúc Toàn
theo Tiết Thừa Viễn đi đến đại môn.
“Đại nhân,
chính là nơi này!”.
Ngoài sân
quang ảnh những cây đuốc soi sáng trời đêm, chỉ nghe có người bẩm báo nói.
Xem ra chính
là lai giả bất thiện, Tiết Thừa Viễn trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Đang lúc Tiết
Thừa Viễn bước về phía bậc thang phía trước, tiếng đạp cửa vang lên.
“Thùng thùng….”
Phúc Toàn
tim đập “bùm bụp” tăng tốc, lưng ra mồ hôi lạnh. Hai tiểu tư mà Hứa Trung Lĩnh điều
đến lúc này cũng đang ở góc phòng xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, giật mình không
biết xảy ra chuyện gì.
“Mở cửa”.
Tiết Thừa
Viễn nhìn đại môn đóng chặt, thản nhiên nói:
“Đến”.
Phúc Toàn nín
thở một hồi, cắm đèn lồng lên vách, đi đến mở cửa.
Mấy năm nay
cùng thế tử trải qua sóng gió, chỉ cần cùng thế tử ở cùng nhau, bất cứ giá nào
cũng được.
Chỉ nghe
“Chi nha____” một tiếng, đại môn mở ra, hai nam tử hùng hổ đẩy cửa đi vào, phía
sau là một thân ảnh uy vũ tản ra hàn khí xuất hiện trong tầm mắt Tiết Thừa Viễn.
“Là ngươi?!”
“Là ngươi?!”
Hai người đối
diện, trăm miệng một lời.
Thật sự là
kinh ngạc, kinh ngạc, kinh ngạc!
“Đại nhân!
Y không muốn đến chẩn bệnh!” Trương Cố Thường chỉ Tiết Thừa Viễn căm giận bất mãn
báo.
Công Lương
Phi Tuân từng bước đến trước cửa Tiết Thừa Viễn, từ trên nhìn xuống, ánh mắt kinh
ngạc cùng bất mãn.
Tiết Thừa
Viễn nhìn vị khách không mời mà đến nửa đêm canh bốn còn một thân khôi giáp đứng
trước cửa, bên môi nở nụ cười. Nếu không
phải nhân mã Nguyên Tây đến bắt mình, những người trước mắt này thật dễ dàng đối
phó.
“Ngươi là đại
phu?.
Công Lương
Phi Tuân mắt lạnh nhìn y, đã sớm đem hàn quang sắc bén trong mắt quét đến trên
người Tiết Thừa Viễn mấy lần.
“Phải” Tiết
Thừa Viễn gật đầu nói.
“Kia ngày đó
vì cái gì không nói?”
“Ngày đó đại
nhân không có hỏi”.
Tiết Thừa
Viễn không nhanh không chậm trả lời làm cho Công Lương Phi Tuân tức giận đến đỉnh
điểm.
“Không hỏi
ngươi ngươi sẽ không tự chính mình nói sao?!” Công Lương Phi Tuân đi thong thả
từng bước, trừng mắt Tiết Thừa Viễn hỏi: “Ngươi tên gì?”.
“Tại hạ
Nguyên Thành Học”. Tiết Thừa Viễn vẫn như trước cung kính đáp.
“Nguyên thành
Học?” Công Lương Phi Tuân cân nhắc, này là họ Nguyên Tây, danh gia vọng tộc.
Nhìn nam tử
trước mắt quần áo thanh nhã, tuấn mỹ lộ ra thanh tú, Công Lương Phi Tuân lộ ra
khí thế bức người nói: “Nguyên Thành Học, biết ta tối nay vì sao mà đến không?”.
“Còn thỉnh đại
nhân chỉ giáo”.
Nhớ lại Phúc
Toàn vì mình cự tuyệt chẩn bệnh, trong lòng Tiết Thừa Viễn đại khái đã có đáp án.
Bởi vì có
người bẩm báo nói ngươi là gian tế” Công Lương Phi Tuân bên tai Tiết Thừa Viễn
thấp giọng nói.
“Đại nhân nói
đùa? Tại hạ như thế nào lại là gian tế”. Tiết Thừa Viễn lắc đầu cười cười, phủ
nhận nói.
“Ta nói phải
là phải”.
Công Lương
Phi Tuân vẫn nhìn y, ngoài cười nhưng trong không cười.
Thời điểm đó,
hai đôi mắt không tránh né đối diện nhau.
“Đại nhân nửa
đêm canh bốn không nghỉ ngơi, vì cái gì đến nơi này đối với tại hạ nói những lời
mạc danh kỳ diệu như thế?”.
“Mạc danh kỳ
diệu? Nhưng là ta có chứng cớ vô cùng xác thực”. Công Lương Phi Tuân vừa dứt lời
liền khoát tay, phía sau lập tức đi lên hai tùy tùng.
Cũng không
nhiều lời vô nghĩa, Công Lương Phi Tuân trực tiếp ra lệnh.
“Đều trói lại,
mang về”.
“Dạ, đại nhân”.
Trong chớp
mắt Phúc Toàn nhìn thấy có người động thủ trói thế tử nhà mình, nhất thời muốn đến
kháng cự, nhưng không ngờ chính mình cũng không thoát khỏi.
“Ngươi…Ngươi
dựa vào cái gì bắt chúng ta?!” (Lần nào bị bắt ẻm cũng có mỗi câu này…haha).
So với Tiết
Thừa Viễn hiểu biết thế sự thì Phúc Toàn vẫn không thuận theo mà hỏi tiếp.
“Dựa vào cái
gì?” Công Lương Phi Tuân hừ lạnh một tiếng, lên ngựa, nói: “Chỉ bằng ta là thủ
lĩnh Túc Đồ - Công Lương Phi Tuân”. (Mạnh dữ…)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các nàng cho ta một cái cmt để ta biết công sức ta bỏ ra là xứng đáng vì có người đọc a...