Chương 3: Họp Chợ
Tác giả: Lưu Hạ
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Lý Khải mang Bảo Nhi về nhà, tuy rằng cùng Mạc đại phu
nói năng hùng hồn lý lẽ, nhưng nghĩ đến ở cùng tiểu Bảo Nhi như thế nào, lại
khiến y cảm thấy đau đầu. Trong nhà y chỉ có hai vị lão nhân gia, lại chưa từng
chiếu cố qua đệ muội, huống chi tình trạng tiểu Bảo Nhi hiện nay cùng hài đồng
không khác.
Học đường đã nghỉ mấy ngày, ngày mai dù có thế nào thì
cũng phải mở lại. Thừa dịp hôm nay rãnh rỗi, muốn đi lên trấn trên mua thêm một
ít đồ dùng sinh hoạt mới cho tiểu Bảo Nhi.
Nghĩ đến trấn trên nhiều người phức tạp, Lý Khải vốn định
mang Bảo Nhi đến nhờ Mạc Nam chăm sóc, chính mình đi sớm về sớm, nhưng mà Bảo
Nhi có nói cái cũng không buông tay, dùng đôi mắt to vô tội nhìn y, nhất thời
tâm y nhuyễn xuống, bất đắc dĩ mang theo hắn. Trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ
hắn như chim non, lần đầu tiên mở mắt
nhìn thấy mình liền đi theo.
Thôn trấn gần thôn Tiểu Sơn nhất gọi là Dương Thuận trấn,
trấn không lớn, bất quá là nơi giao giữa hai châu, thương lữ lui tới đều dừng lại
đây nghỉ ngơi, cho nên vẫn là phi thường phồn hoa. Cửa hàng trên trấn dày đặt
trước mắt, hàng hóa cũng tương đối đầy đủ. Lý Khải mang theo Bảo Nhi đến trấn
trên, hôm nay đúng vào ngày họp chợ, sợ hắn lạc đường, phải lặp đi lặp lại dặn
dò hắn theo sát chính mình. Tiểu Bảo Nhi đại khái cũng là không thích ứng được
nhiều người như vậy, có chút nhút nhát, dọc theo đường đi cứ nắm chặt góc áo y.
Lý Khải trước mang theo Bảo Nhi đến tiệm may, y một thân
một mình, lại là một đại nam nhân, tự may y phục cho mình là không có khả năng.
Thợ may y phục tuy không tinh tế bằng nhà làm, bất quá thêm mấy văn tiền vẫn sẽ
mua được bộ tốt. Cuối cùng Lý Khải mua thêm cho Bảo Nhi hai bộ y phục dành cho
mùa đông, tuy rằng hiện tại mùa đông vừa mới tới, lại nghĩ đến thời tiết thay đổi
thất thường, vẫn là nên mua một bộ dự phòng.
Mua xong y phục, thấy có người vào trong tiệm lấy đệm giường
đặt may, y nghĩ đến nhà mình ngoại trừ một giường chiếu, vào mùa đông cũng chỉ
có một đệm giường dày của chính mình, cũng định làm thêm một cái giường, cẩn thận
hỏi chưởng quầy may đệm giường, nói là hoàng hôn sẽ đến lấy.
Từ tiệm may đi ra, vốn định lại đi tìm nơi làm giường ngủ
cho Bảo Nhi, nhưng nghĩ đến trong thôn cũng có thợ mộc chuyên làm gia cụ này
kia, liền quyết định dứt khoát về thôn mời thợ mộc làm theo yêu cầu. Người
trong thôn phần lớn tương đối thành thật, nghĩ sẽ không gian lận mà làm sai.
Lại đi mua thêm giày dép và một số vật phẩm khác, đồ dùng
đã mua xong, lại nghĩ đến dù sao cũng đã đến đây, chi bằng mua thêm chút rau
dưa thịt cá để dùng, hiện tại là mùa đông rét lạnh, trừ bỏ nhà mình dự trữ rau
dưa cho mùa đông cũng không có nhà ai có rau dưa mới. Nghĩ đến Bảo Nhi bị
thương cũng nên mua chút đồ bổ cho hắn.
Lý Khải đi thuê một chiếc xe lừa, đem đồ đã mua đặt lên
xe lừa, liền mang theo Bảo Nhi ngồi lên xe. Bảo phu xe dẫn bọn hắn đến chợ thức
ăn ở thành tây. Trên đường đi ngang qua sạp đồ chơi, Lý Khải thấy Bảo Nhi nhìn
chằm chằm không rời mắt, xe đi qua còn quay đầu lại nhìn, liền kêu dừng xe, đi
mua “long vũ cửu thiên” (???) cấp cho Bảo Nhi, quả nhiên ánh mắt hắn lập tức
loan thành bán nguyệt.
Phu xe thấy thế nói: “Vị tiểu công tử này là lệnh đệ của
công tử đi, công tử thật sự là rất thương yêu đệ đệ”.
Lý Khải sửng sốt một chút, mới hồi phục nói: “Đệ đệ trẻ
người non dạ, thật khiến người chê cười”. Nói xong xoa nhẹ mái tóc mềm mại của
Bảo Nhi, mặt đầy sủng nịch.
“Bộ dáng tiểu công tử phấn điêu ngọc mài, lại nhu thuận
như thế, khó trách công tử yêu thương như thế”. Một bên đánh xe, một bên chuyện
phím cùng Lý Khải, đại khái là thấy Bảo Nhi thủy chung im lặng đi theo bên người
Lý Khải, hết sức nhu thuận, lại thấy sắc mặt hắn tái nhợt, cũng sinh ra vài phần
trìu mến.
Xe rất nhanh đến chợ bán thức ăn. Một đường tới đây nói
chuyện cùng phu xe, Lý Khải cũng hiểu được ông là người thành thật, liền yên
tâm để đồ lại trên xe, mang theo Bảo Nhi đi mua này nọ, để phu xe tìm nơi dừng
tạm chờ bọn họ.
Lý Khải dù sao cũng là nam tử, mua đồ này nọ không như phụ
nhân cò kè mặc cả giá, chỉ cần không phải là giá quá bất hợp lý, y cũng lười
tranh luận, rất nhanh liền mua tốt. Bất quá cũng chỉ là mua một ít rau dưa, một
con gà để hầm canh cấp Bảo Nhi bồi bổ, lại mua chút thịt heo mới cùng với cá
tươi, liền đầy đủ, quá nhiều hai người cũng ăn không hết.
Chuẩn bị đầy đủ liền rất nhanh đến hoàng hôn, đi đến tiệm
may lấy đệm giường liền lập tức bảo phu xe đánh lừa về nhà.
Khi về đến thôn trời đã tối. đem đồ vật đã mua chỉnh lý tốt,
không sai biệt lắm đã đến giờ Tuất, bụng Bảo Nhi chờ bên cạnh ầm ĩ lên tiếng
kháng nghị. Lý Khải đi qua xem, Bảo Nhi liền mờ mịt nhìn y, có lẽ chính hắn
không biết vì cái gì bụng lại kêu. Lý Khải nhìn bộ dáng hắn, nội tâm lại mềm mại,
xoa xoa đỉnh đầu hắn nói: “Đói bụng đi, ta đi làm chút mỳ (trong QT để là diện
điều, ta đang thắc mắc là mỳ hay sủi cảo, nên thôi để mỳ, nàng nào biết thì chỉ
ta nhé), ngày mai sẽ cho ngươi ăn ngon”. Nói xong liền cầm đèn nắm Bảo Nhi đi tới
phòng bếp.
Để Bảo Nhi ngồi lên ghế nhỏ đặt cách bếp lò không xa. Lý
Khải liền bận rộn chuẩn bị, đầu tiên là đốt lửa, đem nước cho vào trong nồi, lại
rửa mấy căn thiết thông (???), rửa thêm hai đóa cải thìa, chuẩn bị đợi lát nữa
cho vào nồi, lại lấy thêm tỏi, nghĩ nghĩ lại lấy thêm hai quả trứng gà, đặt một
nồi lớn bên cạnh nồi nhỏ, đợi nước sôi cho trứng vào làm trứng chần nước sôi.
(Đoạn nỳ ta chém kinh khủng chém.).
Trứng chần nước sôi làm xong thì không sai biệt nồi nước
kia cũng sôi, Lý Khải đem tỏi, dầu vừng, dấm chua, bột tiêu và các gia vị khác cho
đều vào trong hai bát, lại dùng thìa lấy nước sôi trong nồi cho vào hai bát gia
vị, trong nồi còn một ít nước thì cho mỳ cùng với cải thìa vào, bếp lò nhà nông
thường cho lửa lớn, rất nhanh cải thìa và mỳ đều đã ăn được. Dùng đũa gắp cho
vào hai bát, lại thêm trứng chần nước sôi để trên mặt, cho thêm hành thái vào,
mỳ xem như đã hoàn thành.
Bảo Nhi ngồi bên cạnh bị ấm áp nơi bếp lửa làm cho gương
mặt đỏ hồng, đại khái là nghe được hương vị, không tự giác lộ ra gương mặt mong
chờ.
Lý Khải tìm một tấm ván gỗ, làm thành một cái bàn nhỏ ở
phòng bếp, đem mỳ đặt lên trên, cầm đũa bảo Bảo Nhi ngồi đối diện. Lý Khải đưa
đũa cho Bảo Nhi, chính mình liền vùi đầu ăn, bận rộn cả ngày, cũng thật mệt mỏi.
Vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện Bảo Nhi vẫn cầm đũa trong tay không nhúc
nhích, khẩn trương đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thoạt nhìn rất khả ái. Lý Khải
cười cười, vờ như không thấy, thẳng đến khi thấy hắn cư nhiên trực tiếp ném đũa
xuống chuẩn bị dùng tay ăn, mới lên tiếng ngăn cản. Tay hắn mà trực tiếp đụng
vào, còn không bị bỏng đến nổi vài cái bọc nước đi.
Đứng dậy cầm chén nhỏ, lại cầm thìa đưa tới trước mặt Bảo
Nhi, Lý Khải cầm đũa đem mỳ để vào chén nhỏ, dạy hắn tự mình dùng thìa ăn. Thẳng
đến nhìn thấy hắn có thể tự mình dùng thìa, y mới nhẹ nhàng thở ra, liền vừa ăn
vừa giúp hắn gắp mỳ vào chén nhỏ. Hôm nay trước chỉ có thể như vậy, sau này sẽ
dạy hắn dùng đũa.
Ăn xong rồi thu thập bát đũa lại rửa, dùng nồi nấu chút
nước ấm rửa mặt, cũng sắp qua giờ Tuất đến giờ Hợi.
Thôn dân đều ngủ. Giường Bảo Nhi còn chưa làm xong, chỉ
có thể cùng Lý Khải một giường, nhưng là khi Lý Khải đem chăn đệm mới cùng để
trên giường, chuẩn bị ngủ lại xuất hiện một vấn đề. Tiểu Bảo Nhi không thành thật,
không chịu vào chăn đệm mới mà mà cứ chui tới chui lui vào chăn của Lý Khải, đại
khái là lưu luyến hơi ấm của y. Sợ hắn cảm lạnh, bất đắc dĩ y phải mở chăn của
mình đắp cho Bảo Nhi, hai người cùng nhau ngủ.
Tiểu Bảo Nhi rốt cục thành thật nằm xuống, kề sát Lý Khải,
thoáng chốc liền ngủ. Nhìn đến gương mặt Bảo Nhi đang ngủ, không biết vì sao
trong lòng một trận thỏa mãn, từ nay về sau, hai người liền mãi gắn bó làm bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các nàng cho ta một cái cmt để ta biết công sức ta bỏ ra là xứng đáng vì có người đọc a...