Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

[Đam mỹ] Nguyệt hoa như sí - chương 16 + 17 +18 + 19 + 20

Chương 16
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Nói xong, Mộ Dung Định Trinh cất bước về phía trước, Công Lương Phi Tuân đứng lên cất bước theo sau hỏi: “Vương gia, tuy nói Hứa Trung Lĩnh này ở Huyền Nhân là một người uyên bác, nhưng mấy năm qua vẫn làm việc điệu thấp, chẳng lẽ lúc này đây…Thái tử cố ý diệt trừ người này?”.
            “Hứa Trung Lĩnh cùng Bổn vương cũng không có giao tình thân thiết, nhưng trước mắt quan hệ hai nước chưa biết rõ, Bổn vương cũng không lại tự mình tìm việc”. Mộ Dung Định Trinh suy nghĩ về tình hình quét sạch gian tế các nước, sợ liên lụy người vô tội.
            “Dạ, Vương gia”.
            Từ khi Túc Đồ đội được Cảnh Vĩ đế cấp cho Mộ Dung Định Trinh chưởng quản, mấy năm qua thủ hạ của Thái tử cùng Túc Đồ đội cũng không qua lại. Ngày xưa, dù là ở kinh thành Huyền Nhân cũng thường có giao thiệp.
            “Quản trụ thủ hạ của ngươi, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, đừng hành động thiếu suy nghĩ”. Mộ Dung Định Trinh nói đến đó liền lên ngựa rời đi.
            Bất luận thế nào, lấy thân phận của Mộ Dung Định Trinh lúc này, cũng không thể công khai chống lại Thái tử, nếu không sẽ khiến cho triều đình đại loạn.
            “Thần tuân mệnh”. Công Lương Phi Tuân thập phầ rõ ràng băn khoăn của Mộ Dung Định Trinh, cầm cương ngựa dâng lên, kính thanh nói: “Thần, cung tiễn Vương gia”.
            Ba ngày sau, trong thành Huyền Nhân đúng hạn bắt đầu hành động bí ẩn lần này.
            Quan binh thanh qua từ hai nhánh đội ngũ tạo thành, tổng cộng 24 người. Trong đó, Thái tử Mộ Dung Vô Giản và Thành Thân vương Mộ Dung Định Trinh mỗi bên phái ra 12 người.
            Công Lương Phi Tuân hạ lệnh Tùng Minh Liêm thống lĩnh đội ngũ 12 người này, không để cùng đội thân tín thị vệ của Đông cung Thái tử phát sinh tranh chấp gì.
            Mà bên trong hội quán Nguyên Tây ở thành nam lúc này, vẫn yên tĩnh bình thản như cũ, không ai biết được sắp phát sinh chuyện gì.

            Sáng sớm, trên lầu hai trong hội quán, có hai vị đặc biệt đến nói lời cảm tạ cố nhân.
            “Lần này đã phiền Chính Công nhờ người mang sách đến Huyền Nhân”. Tiết Thừa Viễn ngồi ở khách ghế (ghế dành cho khách), đối với Hứa Trung Lĩnh thở dài nói.
            Hứa Trung Lĩnh cười nhẹ: “Thế tử không cần khách khí, nếu cần gì cứ việc nói cho tại hạ”.
            “Ngày đó vội vàng rời đi Cổ Duy, chỉ đem một ít sách gửi cho bằng hữu nơi đó”. Tiết Thừa Viễn bình tĩnh, lại lược bỏ tự thuật nói: “Thừa Viễn cô độc, ngày đó từ cố đô mang sách ra, cho tới nay đó là chuyện duy nhất”.
            “Thế tử thuở nhỏ hiếu học, này cũng là thường tình”.
            Hứa Trung Lĩnh nhìn Tiết Thừa Viễn trước mặt, không khỏi hồi tưởng lại năm đó ở phủ Cung Thân vương, thiếu niên trầm tĩnh thông minh, vô luận đi đến đâu đều cầm một quyển sách trong tay.
            Tiết Thừa Viễn hơi hơi hoài cảm cười nói: “Đa tạ Chính Công tương trợ, ngày sau Thừa Viễn tất báo đáp”.
            Hứa Trung Lĩnh nhẹ nhàng khoát tay trả lời: “Tại hạ chưa từng có ý gì”.
            Nói xong đứng lên, thong thả đến bên cạnh Tiết Thừa Viễn, trầm giọng nói: “Lúc này, thế tử đến Huyền Nhân, có thể đến tìm Hứa mỗ, đã là an ủi trong lòng tại hạ. Kỳ thật, từ năm đó Lịch Huyễn bị độc chết, mấy năm nay tại hạ chưa từng quay về cố thổ nửa bước”.
            Tiết Thừa Viễn mím môi yên lặng nghe, không cho ý kiến.
            Đoạn trí nhớ đau thương này, y tuyệt không muốn hồi tưởng, cũng tuyệt không thể hồi tưởng chuyện cũ.
            Hứa Trung Lĩnh cũng không lại tự đắm chìm trong quá khứ, nâng mi hỏi: “Nghe nói gần đây thế tử mở y quán ở phía nam của thành, hết thảy đều thuận lợi?”.
            “Hoàn hảo”.
            “Thế tử tâm tính thuần lương, có thể mẫn thiên hạ vô y (???), cùng dân chúng chi tâm, kỳ thực đáng kính nể”. Hứa Trung Lĩnh nhìn Tiết Thừa Viễn trước mắt một thân thanh lịch, khí chất lỗi lạc, tán thưởng nói.
            Tiết Thừa Viễn hàm súc không ý kiến, ngày thường cứu người đã nghe được những lời khen không kể xiết, nay dưới tình huống nào, đối loại lời khen này đều có thể thản nhiên đối mặt, chính là nói: “Hành y cứu người là bổn phận của Thừa Viễn”.
            Phúc Toàn đứng sau Tiết Thừa Viễn đã che miệng cười khẽ.
            Đúng lúc này, nguyên bản không khí ôn hòa bị tiếng bước chân hỗn loạn của tiểu tư đánh gãy.
            “Lão gia…” Chỉ thấy tiểu tư kia bất chấp lễ nghĩa đẩy cửa vào, thở hổn hển hô.
            “Như thế nào kích động như vậy? Xảy ra chuyện gì?” Hứa Trung Lĩnh ý thức được nhất định có chuyện phát sinh, nhíu mi hỏi.
            Tiểu tư kia vội nói: “Lão gia, không ít quan binh đến dưới lầu, hùng hỗ nói là…Nói là điều tra hội quán chúng ta”.
            Phúc Toàn nghe nói lập tức ý thức được những người này nhất định là có chuẩn bị mà đến, tỉnh táo đối Tiết Thừa Viễn nói: “Thế tử, chúng ta vừa đến Huyền Nhân, không thể có người biết được thân phận của ngài, những người này không thể không tránh”.


Chương 17
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Hứa Trung Lĩnh hiểu được tình thế nghiêm trọng, đứng dậy nói: “Thế tử, vẫn là nên tạm thời trốn vào nội thất”.
            Tiết Thừa Viễn nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu, cùng Phúc Toàn vào nội thất. Vừa mới vào, liền nghe được thanh âm ầm ĩ vang lên ngoài cửa.
            “Đến tột cùng hôm nay Hứa Trung Lĩnh có ở quý phủ hay không?” Có người quát lớn tiểu tư hỏi.
            “Thân mình lão gia chúng ta hôm nay không thoải mái, đang nghỉ ngơi, các vị quan gia…”.
            “Nghỉ ngơi?” Không đợi tiểu tư bẩm báo, người nọ cười lạnh một tiếng “Phanh” một cước liền đạp mở cửa gỗ.
            Xem tư thế lai giả bất thiện này, Hứa Trung Lĩnh trong phòng đối mặt người hùng hổ mà đến, người nọ tên là Thường Khánh Võ, trước đây Hứa Trung Lĩnh từng nhận thức, nặng nề cười nói: “U, hôm nay như thế nào Thái tử điện hạ lại phái người đến phủ đệ của thảo dân?”.
            Thường Khánh Võ nhìn nhìn y phục bằng phẳng của Hứa Trung Lĩnh, nghĩ đến mật báo vừa rồi, cười lạnh trả lời: “Hứa Trung Lĩnh, hôm nay ta phụng mệnh đến điều tra hội quán, ngài sẽ không cùng hạ quan nhiều lời đi?”.
            “Thảo dân bất tài, đến tột cùng xảy ra chuyện gì khiến cho các vị quan gia hưng sư động chúng tự mình đến đây?” Hứa Trung Lĩnh biết thời biết thế, giả một phen hồ đồ.
            Gần đây trong thành Huyền Nhân, thần hồn nát thần tính, ai cũng hiểu được. Tình thế trước mắt, Nguyên Tây cùng Kiền Huy giương cung bạt kiếm, làm cho người Nguyên Tây ở Kiền Huy không thể không tự cầu phúc.
            “Hừ” Thường Khánh Võ một thân quan phục  ôm kiếm, thần sắc trên mặt mang theo vài phần hèn mọn, đánh giá bên trong nói: “Nghe nói gần đây hội quán bao che vài tên gian tế Nguyên Tây vừa mới nhập cảnh…”.
            “Đây là ai tung tin vịt?!” Hứa Trung Lĩnh ngắt lời, lớn tiếng phản bác.
            « Có phải tin vịt hay không, sau khi điều tra mới biết được ». Thường Khánh Võ phất tay hạ lệnh điều tra nội thất, căn bản không hề để Hứa Trung Lĩnh có cơ hội cãi lại.
            « Châm đã ».
            Đang nói, phía sau truyền đến một thanh âm, Hứa Trung Lĩnh giương mắt vừa thấy liền nhận ra người đó là thủ lĩnh Túc Đồ - Công Lương Phi Tuân.
            Lại nói Công Lương Phi Tuân cùng Túc Đồ đội ở Huyền Nhân uy danh vang dội, Hứa Trung Lĩnh cũng sớm đã nghe qua, bởi vậy cũng có thể xem ra điều tra hội quán lần này cũng không phải một mình Thái tử phái thuộc hạ đến.
            Công Lương Phi Tuân mang theo Tùng Minh Liêm cùng vài tên thủ hạ vừa đi đến lầu hai liền nghe được cuộc đối thoại.
            « Đại nhân » Thường Khánh Võ bất mãn tiến lên từng bước vỗ tay nói : « Trong hội quán đã muốn điều tra xong, chỉ còn mấy gian phòng ở lầu hai ».
            Hôm nay có hai đội quan binh đến, tuy nói là Mộ Dung Vô Giản và Mộ Dung Định Trinh điều tự phân công, nhưng giữa mọi người, luận đến thân phận cao thấp dù sao vẫn là nghe theo lệnh của Công Lương Phi Tuân.
            Mấy người đều đang chờ đợi Công Lương Phi Tuân trả lời thuyết phục, phải nén xuống kiêu ngạo thường ngày đối với Thường Khánh Võ mà nói đã rất khó khăn. Hôm nay từ khi vào hội quán, Tùng Minh Liêm tựa hồ có ý che chở cho thươnh khách Nguyên Tây, lúc này Công Lương Phi Tuân lại ra mặt ngăn chặn điều tra bên trong nọi thất Hứa Trung Lĩnh, thật sự làm cho Thường Khánh Võ giận dữ.
            Công Lương Phi Tuân cũng không nhìn hắn, mà nhẹ nhàng chọn mi yên lặng nhìn thần sắc Hứa Trung Lĩnh. Hứa Trung Lĩnh dù có bình tĩnh, nhưng biến hóa rất nhỏ trên mặt trong lúc đó cũng đủ bán đứng suy nghĩ trong lòng.
            « Đại nhân ! » Thường Khánh Võ thấy Công Lương Phi Tuân chậm chạp không trả lời, không khỏi thúc giục nói.
            Hôm nay điều tra phòng dưới lầu không có bằng chứng gì, này cũng như bọn họ mong muốn, nhưng thực rõ ràng người của Thái tử rất hy vọng có thể tra ra chút dấu vết để lại, hảo hảo trở về báo cáo kết quả công tác.
            « Ha ha » Công Lương Phi Tuân cười nhìn lướt qua bài trí nội thất, nói : « Hứa Chính Công định cư ở Huyền Nhân nhiều năm, tất nhiên rõ ràng bao che gian tế sẽ có kết cục thế nào. Nếu dưới lầu đã điều tra xong, mà cũng không phát hiện người nào khải nghi. Tới trên lầu này…, hôm nay cũng cấp Chính Công một cái nhân tình, ngừa ngày khác ta có việc có lẽ còn nhờ Chính Công, Thường đại nhân nghĩ như thế nào ? ».
            « Này… » Thường Khánh Võ có vài phần chần chờ, lại mở miệng : « Đại nhân ! ».
            Chỉ thấy Công Lương Phi Tuân khoát tay áo ngăn hắn lại bảo Tùng Minh Liêm đứng phía sau cũng không vào nội thất điều tra.
            Hứa Trung Lĩnh thấy thế đỡ trán thở dài nói : « Lão phu gần đây quả thật không khỏe, hôm nay chiêu đãi không chu toàn, thỉnh đại nhân thông cảm ».
            « Không sao, là ta quấy rầy ». Công Lương Phi Tuân cười cười, ngược lại ánh mắt sắc bén làm cho Hứa Trung Lĩnh không thể không lui vài bước.
            Thời điểm đoàn người chuẩn bị xoay người xuống lầu, Công Lương Phi Tuân qua dư quang khóe mắt đánh giá một chút nội thất này. Lại nói đến Công Lương Phi Tuân dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, nơi này có gì kì quái hay không cũng không khó cân nhắc.
            Nói đến cũng khéo, cũng chính là nhờ vào dư quang khóe mắt đảo qua, sau bình phong có vài dấu chân đứa vào tầm mắt Công Lương Phi Tuân.
            Công Lương Phi Tuân lại nhìn Hứa Trung Lĩnh đưa tiễn phía sau, ánh mắt có điều giấu giếm.
            Hôm nay điều tra không thu hoạch gì, hai đội nhân mã lại tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm, đám người Thường Khánh Võ đối với Công Lương Phi Tuân và Tùng Minh Liêm biểu hiện bất mã càng phát ra mãnh liệt, hết sức căng thẳng.
            Đám người Thường Khánh Võ phục mệnh rời đi. Công Lương Phi Tuân còn đứng trước hội quán, trong lòng tựa hồ còn cân nhắc việc gì.
            « Đại nhân ?  Chúng ta có phải hay không cũng rời đi ? » Tùng Minh Liêm thử hỏi.
            Công Lương Phi Tuân giương mắt nhìn nhìn bảng hiệu hội quán Nguyên Tây, bên môi gợi lên ý cừi có chút tính toán, nói: “Phái người cải trang thủ ở cổng sau hội quán”.
            Tùng Minh Liêm nhìn đại môn hội quán đóng chặt nói: “Đại nhân, bọn họ hôm nay đã là chim sợ cành cong, có lẽ sẽ không có hành động”.
            “Bởi vậy bảo ngươi dẫn người cải trang thủ ở cửa sau có thể sẽ bắt được người khả nghi”.
            Tùng Minh liêm cảm thấy có chút khó xử, chỉ cần điều tra người Nguyên Tây ở khắp nơi, nhưng Công Lương Phi Tuân hạ lệnh, cũng không thể phản đối.
            “Không cần lo lắng, ta đều có định đoạt”. Công Lương Phi tuân nhìn ra hắn do dự.
            “Dạ, đại nhân”. Tùng Minh Liêm lĩnh mệnh nói, chợt nghĩ, lại hỏi: “Kia cửa trước hội quán, đại nhân phái ai canh giữ?”.
            Công Lương Phi Tuân liếc mắt nhìn cửa gỗ đóng chặt kia, lạnh lùng cười, cũng không trả lời.


Chương 18
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit:Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn vẫn ở lại hội quán thẳng đến qua giờ dùng vãn thiện.
            Tiết Thừa Viễn sắc trời đã tối ngoài cửa sổ, cảm thấy cũng nên cáo từ.
            “Thế tử, gần đây Huyền Nhân không yên ổn, hết thết cẩn thận”.
            Thời điểm cáo biệt, Hứa Trung Lĩnh đứng ở cửa phòng đưa tiễn. Nghĩ đến Tiết Thừa Viễn mang theo Phúc Toàn đến Huyền Nhân không lâu, liền trùng hợp đụng phải thời cuộc hiện nay, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần bất an.
            “Chính Công không cần lo lắng, không có việc gì”. Tiết Thừa Viễn lắc đầu cười nhẹ, nhưng lại là an ủi chính mình.
            Hứa Trung Lĩnh thở dài, nâng tay đem cẩm túi trên khay của tiểu tư bên cạnh không khỏi phân trần nhét vào tay Tiết Thừa Viễn.
            “Đây là?!”
            “Thế tử, thỉnh nhận lấy, phòng bị bất cứ tình huống nào”. Hứa Trung Lĩnh kiên trì đem cẩm túi kia đè lại.
            “Này…”.
            Tiết Thừa Viễn thoáng chần chờ nhưng cũng không có cự tuyệt, chính là sắc mặt có vài phầ xấu hổ.
            Vừa mới dàn xếp ổn thỏa, gần đây tiếp đãi không ít bệnh nhân đến chữa bệnh, nhưng lấy tính cách Tiết Thừa Viễn đạm bạc, vô tranh, cuộc sống tuy răng không thể nói rõ là quẫn bách, nhưng dựa vào nghề y mưu sinh kiếm tiền, quả thật có vài phần khó xử.
            “Trước, tiểu nhân thay thế tử nhận, chờ ngày sau thế tử chúng ta thành một danh y, lại cấp trả lại ngài cũng không muộn”. Phúc Toàn cười giảng hòa, thay Tiết Thừa Viễn tạm thời nhận phần hảo ý này của Hứa Trung Lĩnh.
            Hứa Trung Lĩnh gật đầu rất tin tưởng nói: “Tin tưởng ngày này nhất định sẽ không quá xa”. Dứt lời cười cười nói tiếp: “Đến lúc đó, cao thấp trong phủ nếu ai có bệnh tật gì khó trị, còn phải thỉnh thế tử trị liệu mới tốt a”.
            “Nhất định, Thừa Viễn sẽ cố hết sức”. Tiết Thừa Viễn nhận lời, thân thủ thở dài nói: “Chính Công dừng bước, hôm nay Thừa Viễn cáo từ trước”.
            “Thế tử, thỉnh”.
            Tiết Thừa Viễn thấy trên ngã tư đường lớn vẫn còn đông đúc như cũ, nhìn về phía Phúc Toàn hỏi: “Theo ta đi cửa trước?”.
            “Ân”. Phúc Toàn gật đầu, đem cẩm túi nhét vào trước ngực áo, đi theo Tiết Thừa Viễn ra ngoài.
            Ánh đèn vừa lên, hai người ra hội quán, dọc theo đường lớn đi về phía nam.
            “Thế tử, ngài…sẽ không mất hứng đi”.
            Phúc Toàn thấy Tiết Thừa Viễn dọc đường đi trầm mặc không lên tiếng, không khỏi nhỏ giọng thử nói.
            Tiếng gió thổi xào xạc, Tiết Thừa Viễn vẫn không nhanh không chậm bước đi, nhưng không có nhìn hắn cũng không đáp lời.
            “Thế tử, nếu ngài thực mất hứng, ngày mai ta đem tiền này cấp trở lại Hứa Chính Công được không?” Phúc Toàn vài bước đuổi tới bên cạnh Tiết Thừa Viễn.
            Tiết Thừa Viễn dừng chân nhìn hắn, nặng nề nói: “Không nghĩ nữa, có biết không?”
            Phúc Toàn cắn môi, yên lặng gật gật đầu.
            Tuy là Phúc Toàn chủ động, nhưng chẳng phải nói là chính mình vô dụng? Nghĩ đến Phúc Toàn tuổi còn nhỏ, mấy năm nay đi theo mình phiêu bạc khắp nơi, chịu nhiều cực khổ, trong long Tiết Thừa Viễn khó tránh khỏi tự trách.
            Nhưng đối với việc kiếm tiền, thật sự không phải sở trường của Tiết Thừa Viễn.
            Từ khi rời khỏi Vương phủ, trong lúc lang bạc giang hồ vẫn chỉ dùng ít bạc ngày đó mang theo để ứng phó cuộc sống. Tuy nói y thuật cao minh, nhưng Tiết Thừa Viễn không muốn từ bỏ tôn nghiêm vì tiền mà chẩn bệnh, cho nên cũng bỏ qua không ít cơ hội phát tài.
            Bất quá lại nói, lương y như từ mẫu, có tấm long của cha mẹ, trị bệnh cứu người đối với Tiết Thừa Viễn mà nói là trách nhiệm chứ không phải thủ đoạn vơ vét của cải.
            “Không có việc gì”.
            “Thế tử, ta không sợ cái gì, chính là….” Phúc Toàn sờ sờ cẩm túi trước ngực, ánh mắt trở nên ẩm ướt nói: “Chỉ là sợ ngài chịu khổ”. (Thương em quá a)
            Tiết thừa Viễn nhìn bộ dáng Phúc Toàn, trong lòng không nỡ liền vỗ vỗ vai hắn: “Phúc Toàn…”.
            Đang lúc Tiết Thừa Viễn chuẩn bị nói, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân thật mạnh, nhìn thần sắc lo sợ trong mắt Phúc Toàn, Tiết Thừa Viễn rõ rang cảm giác được phía sau mình là khách không mời mà đến.
            Không khí trở nên thập phần yên tĩnh, tựa hồ hết thảy ầm ĩ trên ngã tư đường đều bị bầu không khí lạnh băng chắn lại bên ngoài.
            Tiết Thừa Viễn xoay người, ánh vào mắt là gương mặt xa lạ nhưng lại quen thuộc.
            Người trước mắt, dáng người oai hung cao ngất, tương xứng với thân thể cường tráng là gương mặt lạnh lùng, nhất là thần thái cao ngạo như trước.
            “Câm điếc?” Đối diện trong gang tấc, một màn trong cổ miếu thoáng hiện lên trước mắt: trường kiếm còn trong vỏ bổ về phía đầu gối Tiết Thừa Viễn.
            “Lại gặp?” Giờ phút này Tiết Thừa Viễn mang theo ý cười trào phúng đứng trước mặt Công Lương Phi Tuân.
            “Như thế nào, hôm nay…không ách?”.
            Đánh giá nam tử một thân thanh y, dung mạo đoan trang, Công Lương Phi Tuân tiến lên từng bước chọn mi nhìn y.
            Bất đồng cùng lần gặp nhau trong cổ miếu y một thân chật vật. Hôm nay, tại hà thành này, ánh mắt của nam tử trước mắt ánh lên quang sắc của ánh trăng cùng ánh đèn rực rỡ, toàn thân tản ra hơi thở cùng người khác bất đồng.
            Kia, con ngươi đen bong, đồ chi bàn bạc thần (Môi cái gì a ???), dáng người ôn nhu hòa nhã,..có thể nói là “xinh đẹp”.
            “Không thể nói cùng khinh thường không nói, vẫn là có chút khác nhau”. Tiết Thừa Viễn cười cười, thở dài trả lời.
            “Kia, ngày đó là khinh thường không nói?” Công Lương Phi Tuân liếc hắn một cái.
            Tiết Thừa Viễn chỉ thản nhiên, đạm mạc cười mà không đáp. Nghĩ đến vừa mới ra khỏi hội quán liền gặp bọn họ, này không biết một đường đã bị theo dõi bao lâu.
            Phúc Toàn nhìn Công Lương Phi Tuân mang theo tùy tùng trời lạnh như thế lại khi không xuất hiện bên cạnh bọn họ, nhớ lại chuyện Nguyên Đình chạy thoát ngày đó, trong long lo lắng không yên.
            Đột nhiên quỷ mị xuất hiện lúc này, có thể thấy được Túc Đồ đội quả thực không chỉ là hư danh, thường ngày làm việc quỷ dị kín đáo.
            “Quả thật” Đã sa lưới, cũng bị nhận ra, Tiết Thừa Viễn cũng lười biện minh, thản nhiên một câu đam thẳng cổ khí ngạo mạng của Công Lương Phi Tuân.
            “Đáng tiếc a, thiên bất toại nhân nguyện (trời không toại lòng người)”. Công Lương Phi Tuân gật đầu cười nói, nâng tay bảo Tùng Minh Liêm đem Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn bắt lại.
            “Sợ là hôm nay, ta – ngươi cần phải hảo hảo nói chuyện…”. Thanh âm Công Lương Phi Tuân băng lãnh mang theo vài phần ngoan ý quyết tuyệt.


Chương 19
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ  ~ ~ ~

            Nghĩ đến lần kia Đường Việt thất thủ, làm cho hai tên gian tế Nguyên Tây đào thoát, cho tới nay Công Lương Phi Tuân vẫn là tức giận không thôi.
            Không ngờ hôm nay trong thành Huyền Nhân này, lại gặp hai người trong cổ miếu ngày đó. Một đường đi theo bọn họ từ hội quán đến đây, Công Lương Phi Tuân thật sự mong chờ một màn sắp tới đây.
            “Công Lương đại nhân vì cái gì bắt chúng ta?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, trấn định mà tự nhiên.
            Vì cái gì? Công Lương Phi Tuân liếc y một cái, nguyên nhân không phải ngươi rõ ràng nhất sao?
            Nghe được người nọ mở miệng liền gọi ra họ của hắn, Công Lương Phi Tuân có vài phần tò mò: “Ngươi nhận thức ta?”.
            “Bên ngoài, Công Lương đại nhân uy danh vang dội, tại hạ vẫn nghe thấy”.
            Nếu đối phương là người uyên bác, muốn mang y đi, tất nhiên phải nói rõ nguyên do.
            “Ngày đó, hạ mê dược thuộc hạ của ta, để cho hai tên gian tế kia chạy thoát, có phải hay không là ngươi?”
            Tiết Thừa Viễn đạm đạm cười đáp: “Đúng là tại hạ gây nên”.
            “Các ngươi nhận thức!” Công Lương Phi Tuân chắc chắn nói.
            “Không biết” Tiết Thừa Viễn một mực phủ nhận.
            “Ngươi nói dối”
            Công Lương Phi Tuân theo dõi y, trong ánh mắt chậm rãi hiện ra một loại lực lượng áp bách.
            Dưới ánh mắt bức bách đó, nhưng ánh mắt Tiết Thừa Viễn cũng không hề trốn tránh, thản nhiên trả lời: “Lời tại hạ nói là thật”.
            Công Lương Phi Tuâh cười lạnh, hằng ngày hắn gặp nhiều người nói dối, nhưng trấn định tự nhiên như thế này, ngay cả người nói dối thành thạo cũng không bằng, quả thật hiếm thấy.
            “Ngươi là người Nguyên Tây?!”.
            “Phải” Đến nước này, Tiết Thừa Viễn cũng không kiên dè. Hôm nay, những người này đều muốn điều tra hội quán, vào lúc này lại theo dõi bắt bọn họ, trong lòng tự nhiên hiểu rõ.
            Công Lương Phi Tuân cúi đầu cười, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng mang theo hơi thở âm lãnh.
            “Ngươi có biết để cho phạm nhân của Công Lương Phi Tuân ta chạy sẽ có kết cục như thế nào không?”.
            Không chờ Tiết Thừa Viễn mở miệng, Công Lương Phi Tuân lại nói: “Nếu là không nhận thức nhau, như thế nào lại mạo hiểm như thế, liều mình cứu người? Sẽ không sợ ngày sau… Haha, tỷ như hôm nay ở trong tay ta, sẽ làm người muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong”.
            “Tại hạ tầng lớp thảo dân, ngày đó gặp chuyện bất bình, tự nhiên động lòng trắc ẩn”. Tiết Thừa Viễn vẫn đang có lý theo lý, bình tĩnh đáp.
            Nghe thanh âm ôn hòa cùng gương mặt đoan trang nho nhã, lại hy hữu làm giảm tính thiếu nhẫn nại của Công Lương Phi Tuân thường ngày.
            “Thôi, có nhận thức hay không, một ngày kia, ta chắc chắn sẽ tra rõ ràng”. Công Lương Phi Tuân nhìn y hỏi: “Hôm nay ngươi đến hội quán Nguyên Tây làm gì?”.
            “Muốn đi lấy chút dược liệu”.
            Phúc Toàn nhìn thế tử nhà mình đối thoại cùng Công Lương Phi Tuân như vậy, trong lòng đã sớm bất an.
            “Lấy chút dược liệu…?” Công Lương Phi Tuân xem kỹ hai người hai tay trống trơn, sách một tiếng nói: “Kia dược liệu đâu?”.
            Tiết Thừa Viễn haha cười nói: “Nhờ đại nhân ban tặng, điều tra hội quán nhiễu loạn nhân tâm, thương nhân đưa dược liệu hôm nay có đúng hạn tới, dược này cũng không thể giao đến được”.
            “Thật không?”. Công Lương Phi Tuân trầm giọng, nghĩ rằng lấy lý do này thoái thác thật sự là hay a, năng lực tự biện của người trước mặt này phỏng chừng là cao thủ.
            “Khi điều tra hội quán, các ngươi ở nơi nào?” Công Lương Phi Tuân nhớ tới dấu chân trước bình phong trong phòng Hứa Trung Lĩnh, nghĩ rằng trong đó còn có ẩn tình. Nếu hai người này bối cảnh trong sạch, làm việc chính trực lại vì cớ gì trốn bên trong.
            “Ở lầu hai, phòng đại sảnh”.
            “Gian đó thế nào?” Công Lương Phi Tuân tiện đà ép hỏi.
            “Gian thứ hai, bên trái, lúc ấy chúng ta đang chờ thương nhân đưa dược liệu đến”. Tiết Thừa Viễn tùy ý nói.
            Công Lương Phi Tuân nghe xong nghiêng mặt đi, như là hỏi tùy tùng phía sau.
            “Đại nhân, hôm nay khi chúng ta vừa mới bắt dầu điều tra lầu hai, ngài đã đi xuống,…” Tùng Minh Liêm tiến lên, ở bên tai Công Lương Phi Tuân thấp giọng trả lời.
            Quả thật là hôm nay vì đảm bảo mệnh lệnh của Mộ Dung Định Trinh, hai đội nhân mã đều không có thời gian điều tra kỹ.
            Người trước mắt này thật sự là giảo hoạt, mọi mặt đều có thể đáp cẩn thận. Công Lương Phi Tuân âm thầm cắn răng.
            “Các ngươi vì sao đến Huyền Nhân”.
            “Gia cảnh sa sút, bất đắc dĩ phiêu bạc khắp nơi, bất quá là đến nơi này tìm kiếm sinh kế”.
            Tiết Thừa Viễn đoán rằng hắn còn có thể hỏi tiếp, lại không muốn lộ ra nửa điểm thân thế của mình, lại nói: “Tại hạ nếu thựac là có ý đồ không an phận, như thế nào lại đến Huyền Nhân này để chui đầu vào lưới? Ngài nói có đúng không, Công Lương đại nhân?”.
            “Kia khả vị tất” thanh âm Công Lương Phi Tuân lộ ra sự kiêu ngạo.
            Công Lương Phi Tuân đánh giá hai người trước mặt, cũng hiểu được hai người y phục thanh nhã, không giống như là loại người có ý đồ.
            Chính là mấy năm qua, Bộc Dương Thừa Hữu đùa không biết mệt, luôn phái ra các dạng gian tế đến, đụng phảivài người như thế cũng khinh thường.
            Đang lúc Công Lương Phi Tuân, phía sau một tùy tùng chạy tới thấp giọng nói với Công Lương Phi Tuân cái gì.       
            Không đợi người nọ nói xong, xa xa liền truyền đến tiếng vó ngựa cùng ánh lửa.
            “Công Lương đại nhân, đã trễ thế này, như thế nào còn tuần tra đêm a?” Thường Khánh Võ mặc quan phục ngồi trên lưng ngựa khẩu khí ngang ngược nói.
            “Không phải Thường đại nhân cũng chưa nghỉ ngơi?” Công Lương Phi Tuân khi miệt hỏi.
            Trong Huyền Nhân, thủ hạ của Mộ Dung Vô Giản cùng Túc Đồ không hợp đã sớm không còn là bí mật. Những năm gần đây, khi cũng đối mặt, liền có tranh cãi không ngừng. Cũng may, nững năm gần đây Hoàng thượng vô tình áp chế lực lượng Túc Đồ, cũng vì thế Mộ Dung Định Trinh càng nghiêm khắc với Túc Đồ đội, không muốn bọ họ bị giao cho Thái tử quản thúc.
            Thường Khánh Võ hôm nay điều tra bị khẩu khí kia ngăn chặn còn chưa tiêu hận, mắt thấy Công Lương Phi Tuân đứng ở ven đường thẩm vấn hai người, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.
            “Hai người này là…?”
            Hai đội nhân mã giằng co phía trước, Thường Khánh Võ rút kiếm hướng Công Lương Phi Tuân hỏi.


Chương 20
Tác giả: Phong Yên Huyễn
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

            Ta thẩm phạm nhân của ta liên quan gì đến ngươi? Thần sắc Công Lương Phi Tuân lãnh tĩnh, không quan tâm Thường Khánh Võ.
            Không khí giữa hai đội nhân mã cũng trở nên căng thẳng.
            Thường Khánh Võ nhìn Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn từ trên xuống dưới, Bị Công Lương Phi Tuân giữa đường ngăn lại thẩm vấn, nhất định có chỗ nghi ngờ, nhớ tới chuyện gặp phải khi điều tra hội quán hôm nay, lúc này Thường Khánh Võ động tâm tư khác.
            “Hai người ày cùng hội quán Nguyên Tây có liên quan?” Thường Khánh Võ trực tiếp hỏi.
            Công Lương Phi Tuân vẫn là bình tĩnh không trả lời, nhìn Tiết Thừa Viễn suy nghĩ nên xử trí bọn họ như thế nào.
            Thường Khánh Võ ỷ vào Thái tử che chở, trong Huyền Nhân ương ngạnh ngang ngược, nhưng đối diện thống lĩnh Túc Đồ - Công Lương Phi Tuân lại chưa bao giờ dám lỗ mãng.
            Lần này điều tra hội quán không thu hoạch được gì, Thường Khánh Võ tính toán, nếu tại đây, trên người hai người này tìm được manh mối gì, cũng có thể lấy làm lí do thoái thác với chủ tử.
            “Không có”. Lúc này Công Lương Phi Tuân rốt cục mở miệng.
            Thường Khánh Võ liếc mắt nhìn Công Lương Phi Tuân bên cạnh, căn bản không tin.
            “Hôm nay khi điều tra hội quán, Công Lương đại nhân thật là bao che Hứa Trung Lĩnh”. Thường Khánh Võ xuống ngựa, bước qua xem xét Tiết Thừa Viễn nói: “Hai người này là gian tế Nguyên Tây?”.
            “Không phải”. Công Lương Phi Tuân phủ nhận nói.
            Bất luận Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn có phải gian tế hay không, Công Lương Phi Tuân không thể để bọn họ rơi vào tay thủ hạ của Thái tử. Hơn nữa lúc này Mộ Dung Định Trinh cố ý bảo hộ Hứa Trung Lĩnh và một số nhân sĩ Nguyên Tây có danh vọng trong Huyền Nhân, mệnh lệnh này Công Lương Phi Tuân không thể không tuân.
            Thường Khánh Võ cười lạnh, mới vừa rồi xa xa còn nhìn thấy Công Lương Phi Tuân thẩm vấn hai người này, như thế nào trong chớp mắt liền thay đổi thái độ.
            “Ta xem bọn họ thật là khả nghi, nếu Công Lương đại nhân cho rằng bọn họ không phải gian tế Nguyên Tây, chi bằng giao cho tại hạ mang về hảo hảo khảo vấn một phen”.
            Thường Khành Võ lời nói vừa dủ liền phất tay hạ lệnh bắt người, khí thế lúc này bất đồng với lúc điều tra hội quán gặp trở ngại.
            “Trên đời này, không có ai có thể cướp người dưới tay của Công Lương Phi Tuân ta”. Công Lương Phi Tuân lại không cho Thường Khánh Võ chút mặt mũi, liền rút kiếm ra hướng Thường Khánh Võ cực kì miệt thị nói: “Thường Khánh Võ ngươi có tư cách gì có thể cho rằng chính mình làm được?”.
            “Ngươi!”. Trên mặt Thường Khánh Võ hiện gân xanh giận dữ, nhân mã phía sau thấy thế cũng rút kiếm chuẩn bị.
            Tùng Minh Liêm mang theo tùy tùng cũng đồng dạng không chút nào yếu thế, rút kiếm hướng tới.
            Dưới ánh lửa tức thì lóe sáng một mảnh chói mắt của trường kiếm nổi lên, không khí tràn ngập căng thẳng cùng nguy hiểm.
            Phúc Toàn nhìn hai bên nội bộ tranh đấu, trong long cười thầm: Ai nói không có ai có thể cướp người từ tay ngươi, chăng phải chủ tử nhà ta làm được đó sao? (mắc cười ẻm Phúc Toàn quá đi, dễ thương quá cơ).
            Nghĩ nghĩ, Phúc Toàn càng them vui vẻ, nhếch khóe miệng nhìn hai đội nhân mã. Tiết Thừa Viễn vẫn không lên tiếng, suy nghĩ nên đối phó với cục diện này như thế nào.
            “Gần đây trong thành Huyền Nhân không yên ổn, về sau ban đêm xuất môn cẩn thận một chút, nếu là lại đánh mất này nọ phải đi phủ nha báo quan, hiểu không?”. Trong lúc trì hoãn đó, Công Lương Phi Tuân đưa lưng về phía Tiết Thừa Viễn bỗng nhiên mở miệng nặng nề nói.
            Tiết Thừa Viễn linh quan chợt lóe, nghiền ngẫm ý đồ của Công Lương Phi Tuân, xem ra hôm nay hắn cố ý phóng hai người họ một con đường, không cho bọn họ rơi vào tay Thái tử.
            “Vâng, đại nhân”. Tiết Thừa Viễn tức khắc cung kính trả lời.
            “Được rồi, đi đi”.
            Công Lương Phi Tuân như trước không xoay người, trường kiếm vẫn là chỉ ở trước mặt Thường Khánh Võ, khí thế sắc bén làm cho Thường Khánh Võ trừ bỏ trầm mặc cũng không có lựa chọn khác.
            “Vâng”. Tiết Thừa Viễn cũng không chần chờ, mang theo Phúc Toàn xoay người rời đi.
            Phúc Toàn vạn lần không ngờ quanh co tối nay lại có kết cục như vậy, đi theo Tiết Thừa Viễn mà đồng thời quay đầu nhìn đám người vẫn duy trì đối đầu như cũ, còn có thân ảnh uy nghiêm hữu lực dưới ánh lửa kia.
            “Công Lương Phi Tuân! Ngươi!”. Thường Khánh Võ trừng mắt người trước mặt gầm lên một tiếng.
            “Thường đại nhân nếu có dị nghị gì, ngày sau thượng triều gặp”. Công Lương Phi Tuân tính toán hai người kia đã muốn đi xa, tra kiếm vào vỏ, hờ hững nói một câu, nhẹ nhàng phất vạt áo xoay người.
            “Công Lương Phi Tuân! Hảo hảo tự lo thân!”. Thường Khánh Võ nhảy lên ngựa, vẻ mắt khó có thể che giấu ác khí, câm hận quát: “Ta cũng không tin, ngươi có thể giễu võ giương oai trong thành Huyền Nhân này được bao lâu?!”. Nói xong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tùng Minh Liêm phía sau Công Lương Phi Tuân một cái.
            Công Lương Phi Tuân căn bản khinh thường đấu võ mồn cùng hắn, hờ hững lạnh lùng cười mang theo nhân mã rời đi.
            Cùng với ánh lửa càng lúc càng xa, chậm rì rì ở biên đạo đường lớn thành Huyền Nhân, Tùng Minh Liêm tiến lên hỏi: “Đại nhân, hai người kia nếu là khả nghi, có muốn thuộc hạ tiếp tục âm thầm điều tra hay không?”.
            Công Lương Phi Tuân nghĩ nghĩ, hôm nay quả thật vội vàng, ngay cả danh tính hai người này cũng chưa thẩm tra đã bị Thường Khánh Võ cắt ngang.
            Bất quá chuyện ngày đó Đường Việt thất trách đã qua, mà lúc này Vương gia lại có ý bảo hộ nhân sĩ Nguyên Tây, huống chi hai người này thoạt nhìn cũng không phải là vi phạm pháp lệnh, không bằng liền…
            “Đại nhân nghĩ không cần truy xét?” Tùng Minh Liêm nhìn thấu suy nghĩ Công Lương Phi Tuân.
            “Không cần tra xét, để bọ họ đi đi”. Công Lương Phi Tuân gật đầu, lại phân phó nói: “Gần đây thủ hạ của Thái tử chắc chắc sẽ sinh sự vô cớ, các ngươi làm việc nhớ cẩn thận một chút, không cần cho bọn hắn cơ hội mượn cớ làm tới”.
            “Vâng, đại nhân”. CCong Lương Phi Tuân nhìn dòng sông u tĩnh, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không biết vì sao lại đột nhiên dần hiện ra gương mặt nam tử vừa rồi. Nhớ tới cái giơ tay nhấc chân lúc đó tao nhã trấn định, dung mạo lãnh tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh,… hai lần gặp nhau đủ để hắn khắc sâu ấn tượng.
            Công Lương Phi Tuân vuốt chuôi trường kiếm, âm thầm cân nhắc đến tột cùng xuất thân người nọ là như thế nào, y đến Huyền Nhân có ý đồ gì?
            Vốn định chờ công vụ nặng nề được xử lý thỏa đáng lại tự mình đi tìm kiếm tin tức người nọ.
            Không ngờ thiên mệnh đã định, hai ngày sau Túc Đồ đội trong thành Huyền Nhân chấp hành nhiệm vụ như mọi khi, trong lúc đó lại xảy ra một chuyện đem Công Lương Phi Tuân cùng thủ hạ quấn vào tranh đoạt quyền thế khó lường…
           


           


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Các nàng cho ta một cái cmt để ta biết công sức ta bỏ ra là xứng đáng vì có người đọc a...