Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

Bảo Nhi - Chương 1



Chương 1: Thôn Tiểu Sơn
Tác giả: Lưu Hạ
Edit:: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~

Sáng sớm đầu đông sương mù còn chưa tan hết, toàn bộ thôn Tiểu Sơn đều bị bao phủ bởi một mảnh mây mù, xa xa dãy núi trùng điệp như ẩn như hiện trong mây mù. Sở dĩ kêu là thôn Tiểu Sơn là do, theo thế hệ đời trước trong thôn nói bởi vì địa hình của thôn bị một dãy núi vây quanh, khiến cho từ trong thôn nhìn ra chung quanh như là một đám núi nhỏ bao quanh, mà đến gần nhìn thì là một tòa sơn nguy nga cao ngất, mặc dù không có Thái Sơn cao ngất, không có Hoa Sơn tráng lệ, nhưng lại có tư thái riêng biệt.
            Lý Khải đã đến thôn Tiểu Sơn bốn năm năm, mua bốn năm mảnh đất xây một tiểu viện có sân lớn, liền sống ở nơi này. Không nghĩ tới Lý Khải còn biết học vấn, trong viện xây gian phòng làm học đường, dạy học cho mấy hài tử trong thôn, miễn cho hài tử lại phải trèo đèo lội suối vất vả đến học đường. Đối với nhà không có điều kiện nộp tiền học cho hài tử, vẫn là có thể miễn tiền học. Người  trong thôn cũng bởi vì sự việc này, mà đối với Lý phu tử trẻ tuổi tuấn tú lại nhã nhặn này là kính nể cùng cảm kích, thực dễ dàng liền tiếp nhận ngoại nhân mới đến này. Thường ngày trong nhà có cái gì tốt cũng tiện thể để một phần cấp cho Lý phu tử trẻ tuổi này.
            Trời còn sớm, ánh bình minh chưa lên, Lý Khải mặc vào áo bông rồi ra ngoài dọn tuyết. Đêm qua tuyết rơi,đã sớm đem tuyết bao phủ trong viện. Cũng không muốn buổi sáng hài tử đến học đường bị tuyết trượt chân liền không tốt, mà tuyết dày che phủ cửa viện cũng không tốt.
            Lý khải mở đại môn, một trận hàn khí liền tràn vào, y nhất thời run run, cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng lên đông cứng. Bên ngoài trắng xóa một mảnh, đem trời còn chưa có ánh mặt trời sáng lên một mảnh. Lý Khải cầm chổi trúc thật dài ra cửa, đứng tại chỗ chà xát 2 tay, cử động chân, làm ấm thân thể, liền bắt đầu dọn sân nhà tích một tầng tuyết dày từ đêm qua.
            Thời điểm đến cửa sân, liền thấy chân người lộ ra trong tuyết. Lý Khải ném chổi trong tay, cào tuyết phủ trên người nọ xuống, lộ ra một thiếu niên mặc bố sam rách nát cả người đều bị thương. Thiếu niên đại khái mười bốn mười lăm tuổi, khắp người nơi nơi đều là vết máu đã khô cùng với bùn đất, nhưng mơ hồ có thể thấy được bên dưới bùn đất là khuôn mặt trắng nõn cùng ngũ quan tinh xảo.

            Lý Khải ôm lấy thiếu niên hướng trong phòng chạy tới, đặt lên cái giường trong phòng mình, nhíu mi suy xét liền đi ra ngoài mời Mạc đại phu trong thôn đến xem vết thương cho thiếu niên. Thiếu niên này một thân bị thương, nếu Lý Khải không nói như vậy, chỉ sợ đại phu chậm chạp còn chưa đến. (anh đại phu còn trẻ mà lề mề thế cơ à…haha)
            Làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, Mạc đại phu lại là một người trẻ tuổi, bộ dáng nhiều nhất chỉ có hai mươi, là đại phu duy nhất trong thôn, mỗi nhà có đau đầu, phát sốt đều tìm hắn. Con người cũng rất hòa ái. Thông cảm cuộc sống trong thôn núi cũng không dễ dàng, mỗi khi chẩn bệnh cũng chỉ lấy mấy văn tiền. Có khi thấy đối phương thực sự khó khăn liền dứt khoát miễn tiền chẩn bệnh.
            Sau khi Mạc đại phu đến, liền cẩn thận kiểm tra vết thương trên người thiếu niên, lại bắt mạch, liền gọi Lý Khải mang hòm thuốc đến, lấy giấy bút từ bên trong ra viết phương thuốc, đối Lý Khải nói: “Thiếu niên này phần lớn là bị thương ngoài da, không có bị thương đến phần trọng yếu, ta vừa mới xem mạch cho hắn, cũng chỉ là khí hư huyết nhược, là do mất máu quá nhiều, ta thấy mấu chốt là vết thương phía sau đầu hắn bị vật nặng đánh trúng mà tổn thương, hiện tại hắn chưa tỉnh, còn không biết có di chứng hay không”. (chỗ này QT để là “hậu tục bệnh trạng”, thấy ý nghĩ cũng như di chứng nên sửa lại).
            Lý Khải tiếp nhận phương thuốc của đại phu, mắt nhìn thiếu niên đã được xử lý sạch sẽ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt mê man như cũ: “Di chứng?”.
            “Kia chờ hắn tỉnh mới biết được, ngươi trước theo ta trở về lấy dược thoa vết thương cho hắn, chiếu theo phương thuốc mà nấu chút dược, sau khi hắn tỉnh lại có tình huống gì lại đến gọi ta, bất quá, ta còn không biết ngươi lại quan tâm người khác như vậy?” Mạc đại phu trêu ghẹo nói.
            “Tử Ngôn, chớ có nói bậy, ta chỉ là thấy hắn đáng thương”. Mạc đại phu đại danh là Mạc Nam, tự Tử Ngôn. Lý Khải thẳng thắn gọi tên tự, dĩ nhiên quan hệ hai người thân thiết không sai, khó trách Mạc Nam trêu ghẹo y như thế.
            “Được rồi, Lý đại nhân lương thiện, Trọng Tuyên huynh đệ chớ trách chớ trách, kia theo ta đi một chuyến?”. 
            Lý Khải suy xét một chút, liền nói: “Ngươi đi trước một bước, sau đó ta liền đến”.
            Mạc Nam nghĩ y có chuyện khác muốn làm, cũng không hỏi nhiều, liền đi về trước đem dược chuẩn bị tốt, y đến liền có thể trực tiếp cầm đi.
            Đợi Mạc Nam ly khai, Lý Khải liền đến nhà trưởng thôn, nhờ ông thông tri cha mẹ các hài tử, hôm nay học đường nghỉ một ngày, trưởng thôn nghe nói hôm nay nghỉ, tưởng rằng Lý Khải có chuyện, vội vàng hỏi có cần hỗ trợ gì.
            Lý Khải nói không cần, chỉ là có chút việc cần xử lý. Nhưng nhiệt tâm của trưởng thôn vẫn khiến y cảm động, người dân nơi này thuần phát, đây cũng là lý do lúc trước y quyết định ở lại chỗ này. Kỳ thật Lý Khải nói việc riêng, chính là thiếu niên kia. Y nghĩ, trước mắt thương thế thiếu niên còn chưa ổn định, y quyết định nghỉ một ngày chăm sóc hắn, đợi hắn tỉnh lại thì tính sau.
            Từ nhà trưởng thôn đi ra, Lý Khải liền đến nhà của Mạc Nam cùng thôn, đi không lâu, rất nhanh liền lấy dược trở về. Trước đem dược đến phòng bếp sắc tốt, lại cầm dược trị thương đi thoa cho thiếu niên. Nhìn thiếu niên mê man, trong lòng Lý Khải rối rắm, hồi lâu mới cởi quần áo hắn, dùng khăn ấm lau sạch sẽ vết máu khô trên người, mới lấy thuốc mỡ Mạc Nam đưa thoa lên, tuy đã tận lực nhẹ nhàng, nhưng thiếu niên không khỏi vẫn là chau mày. Y nhìn vết thương khắp người hắn, có thể nhìn ra được là lợi khí sắc bén gây ra, Lý Khải mất nhiều khí lực mới có thể thoa dược tốt cho hắn, sau đó cầm y phục của mình thay cho hắn. Lý Khải so với thân mình của hắn cao hơn rất nhiều, y phục mặc trên người hắn thật không hợp, nhưng mà so với mặc y phục toàn là vết máu kia thì tốt hơn rất nhiều.
            Nghĩ đến vết thương vừa thấy là do lợi khí gây nên, Lý Khải không khỏi thở dài, xem ra thân phận thiếu niên không đơn giản, cứu hắn cũng không biết là phúc hay họa.

***Edit xong 1 chương ta cảm thấy bộ này khó edit quá a,có cảm giác muốn bỏ cuộc. Edit 1 chương của Bảo Nhi mất nhiều thời gian hơn 1 chương Nguyệt Hoa Như Sí. hic***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Các nàng cho ta một cái cmt để ta biết công sức ta bỏ ra là xứng đáng vì có người đọc a...