Chương 2: Bảo Nhi
Tác giả: Lưu Hạ
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Lý Khải
cẩn thận đem dược trong vại sành cho vào bát, thiếu niên kia đã hôn mê hai
ngày, vẫn chưa tỉnh, Mạc Nam cũng không tìm được nguyên nhân. Dùng bố khăn mang
bát thuốc nóng đặt vào khay, nhanh uy thiếu niên kia uống dược, đợi lát nữa còn
phải lên học đường dạy nhóm hài tử.
Mới vừa
đến cửa phòng, y thấy thiếu niên nguyên bản đang hôn mê kia cư nhiên ngồi
dậy, đôi con ngươi đen bong thẳng tắp theo dõi y. Lý Khải tâm động một cái, cảm
thán ánh mắt thiếu niên như minh châu, tựa như không bị cát bụi thế tục ô nhiễm.
Y
đi vào phòng đặt khay thuốc lên bàn, ngồi vào ghế trước giường, đối thiếu niên
nở nụ cười thiện ý nói: “Tiểu công tử rốt cục tỉnh, ngươi đã hôn mê hai ngày,
ta là chủ nhân nơi này, tại hạ họ Lý tên một chữ Khải, không biết công tử xưng
hô thế nào?”.
Thế
nhưng thiếu niên không đáp lời, vẫn là mang ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Khải, y hoài nghi trên mặt mình có phải nở một đóa hoa hay không. Y nghĩ đại khái
là thân thế thiếu niên đặc biệt, không muốn nói ra, chính mình lại đường đột
như thế, nhân tiện nói: “Là tại hạ đường đột, công tử trước uống thuốc đi”.
Lý Khải liền cầm khay dược trên bàn đưa qua
nói: “Công tử cẩn thận, dược này mới sắc xong không bao lâu, cẩn thận bỏng tay”.
Nhưng là thiếu niên không có
tiếp nhận bát thuốc, bất quá rốt cục đem ánh mắt chăm chú trên người Lý Khải
chuyển đến trên bát thuốc, sau đó không quá rõ ràng lặp lại: “Dược…dược…dược….”.
Nói xong còn nhìn bát thuốc trên tay Lý Khải xác nhận hỏi: “Dược?”, một đôi mắt
to tròn, tràn ngập hiếu kỳ.
Lý Khải liền gật gật đầu,
thiếu niên liền nở ra tươi cười thỏa mãn, miệng không ngừng lặp lại “dược”, đọc
từng chữ càng ngày càng rõ ràng.
Nếu nói
vừa rồi ánh mắt thiếu niên giống minh châu, cười rộ lên thế này phảng phất lộ
ra cao hứng. Lý Khải nhìn đến bộ dáng cao hứng của hắn, không hiểu sao cũng bị
hắn ảnh hưởng mà vui theo. Nhưng trong long lại dâng lên một cỗ lo lắng, xem
thiếu niên lặp đi lặp lại một từ, như hài đồng đang nha…nha học nói. Đợi lát nữa
y mời Tử Ngôn đến xem cho hắn một chút mới được.
“Kia, hẳn
là nên uống dược trước?” Lý Khải thấy thiếu niên như thế này, nghĩ đến cũng vô
pháp tự mình uống thuốc, liền dứt khoát cầm thìa ngồi vào trước giường, múc một
muỗng đưa tới bên miệng uy hắn.
“Uống…dược…”
Thiếu niên trừng đôi mắt ngây thơ nhìn Lý Khải.
“Đến, uống
dược” Lý Khải làm động tác uống dược.
Thiếu
niên rốt cục minh bạch đây là ý gì, thật cao hứng lại gần một ngụm uống cạn
thìa dược, bất quá lập tức mặt cao lại thành bánh bao, chu miệng nhìn Lý Khải,
cũng không biết biểu đạt cảm giác chính mình như thế nào, chỉ biết ô ô a a phát
ra ít từ không có ý nghĩa.
Lý Khải
nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn thật buồn cười, cảm thấy bộ dáng thiếu niên lúc
này thập phần khả ái. Nhưng vẫn làm biểu tình nghiêm túc nói: “Thuốc đắng dã tật”.
Lại múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn.
Thiếu niên nghiêng đầu, khẳng định là
không rõ Lý Khải nói “thuốc đắng dã tật” là ý gì, bất quá nhìn đến muỗng dược y đưa tới bên miệng, lập tức như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, mở to hai mắt che
miệng lui đến bên trong giường.
Lý Khải nhìn
bộ dáng của hắn, giống như chính mình đã doạn hắn, không khỏi nở nụ cười. Kiên
nhẫn khuyên nửa ngày, thiếu niên vẫn thủy chung ở tại góc giường không ra, y không thể làm gì khác phải đi tới sài phòng tìm lọ mơ ngâm đường mà ngày
trước được người dân cho, sau đó đưa qua cho hắn một viên.
Thiếu niên
nhìn đến quả mơ được ướp đường bên ngoài, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ, do dự một
chút, nghĩ đến dược vừa nãy, lần này cẩn thận chỉ cắn một ngụm nhỏ, bất quá lập
tức liền bị tư vị ngọt ngào kia hấp dẫn, lấy cả viên nhét vào miệng nhấm nuốt,
mắt loan thành bán nguyệt, Lý Khải nhìn đến bộ dáng của hắn, không tự chủ nuốt
một ngụm nước bọt, ăn ngon như vậy sao.
Thiếu niên
rất nhanh ăn xong một viên, liền nhìn chằm chằm đĩa mơ còn lại trên tay Lý Khải,
đôi mắt tràn đầy khát vọng, Y nhịn không được muốn đưa cả qua cho hắn. Lấy một viên đưa qua nói: “Muốn ăn?”.
Thiếu niên
lập tức đưa tay ra, Lý Khải lại đem tay thu trở về: “Muốn ăn cái này?”.
Thiếu niên
dường như minh bạch ý y, ánh mắt theo dõi tay y không rời, bên trong đầy khát vọng.
“Muốn ăn cái
này, nhất định phải uống dược trước”. Lý Khải đem mơ bỏ vào đĩa nhỏ, lại cầm chén
thuốc, hoàn hảo dược mới sắc chưa lâu, hiện tại vẫn còn ấm.
Thiếu niên
lại lập tức nhăn mặt, lui về phía sau, xem ra đối với dược đắng trong lòng vẫn
còn sợ hãi.
Lý Khải kiên
nhẫn đối hắn giải thích, chỉ chỉ chén thuốc, lại chỉ chỉ mơ nói: “Uống thuốc
xong, toàn bộ ngọt ngào này đều là của ngươi”.
“Ngọt…ngọt,
toàn bộ đều…đều ta” trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy khát vọng.
“Đến, tất cả
đều là của ngươi”.
Rốt cục hắn
cũng lại gần một chút, một bên còn xác nhận lại: “Toàn…toàn ta”.
Đưa muỗng
thuốc đến bên miệng hắn: “Đúng, tất cả đều là của ngươi”.
Rốt cục hạ
quyết tâm, uống một ngụm dược tới bên miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau thành bánh
bao, nhưng vẫn một ngụm một ngụm uống xong dược trong chén, nhìn bát dược trống
trơn một chốc liền nhìn chằm chằm Lý Khải, lại chỉ chỉ mơ trên bàn, miệng y y
nha nha nhắc nhở, sợ y đổi ý.
Lý Khải nhìn
bộ dáng của hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cảm thán sự trong sáng thế này
thật sự ít thấy, liền cầm mơ trên bàn đưa hắn.
Thiếu niên
tiếp nhận, nhẹ nhàng cẩn thận cầm trong tay, lấy tay cầm một viên, khéo léo dùng
đầu lưỡi liếm một cái mới đêm mơ bỏ vào trong miệng (quyến rũ nha…). Lý Khải lại
mạc danh kỳ diệu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không tự giác nuốt nước bọt, không
biết là nhìn đến mơ hay người ăn mơ.
Y cuống
quýt đứng lên, trấn định cảm xúc, lại nhìn người đang ăn mơ mặt đầy thỏa mãn,
xem ra hôm nay cũng không thể lên học đường, còn phải đi gọi Mạc Nam đến xem
cho hắn một chút đến tột cùng thế này là làm sao.
Lý Khải thu
thập khay trên bàn chuẩn bị đi ra ngoài, liền cảm giác góc áo bị người bắt lấy,
quay đầu nhìn lại, thiếu niên một tay cầm mơ, một tay gắt gao nắm lấy góc áo y,
khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hãi.
Y nghĩ
hắn sợ mình rời đi, kiên nhẫn hướng hắn giải thích mình đi ra ngoai một lát liền
trở về, nhưng là thiếu niên vẫn thủy chung lôi kéo góc áo y, nói cái gì cũng không
buông tay.
Y cũng chịu thua, đành phải thay y phục cho hắn, y phục của mình mặc trên người hắn quả
thật quá lớn, xoắn y phục bên tay chân hắn mấy vòng mới miễn cưỡng có thể đi.
Sau đó Lý Khải liền mang theo cái đuôi nhỏ phía sau đến phòng bếp cất bát, lại đi
đến học đường báo cho hài tử nghỉ một hôm, liền trực tiếp mang hắn đến nhà Mạc đại
phu.
“Thế nào?”.
Lý Khải nhìn chằm chằm Mạc đại phu vừa xem mạch vừa kiểm tra toàn thân trên dưới
cho thiếu niên.
Mạc đại phu
nhíu mi trầm tư nghĩ đến tình huống khó giải quyết: “Ta kiểm tra toàn thân trên
dưới cho hắn, chỉ là chút ngoại thương, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng rất nhanh có
thể khỏe lại. Lúc trước có đề cập qua đầu
hắn bị chấn động, dẫn đến tình trạng hiện tại, nhưng vừa rồi ta bắt mạch cho hắn,
lại phát hiện nhịp mạch của hắn cùng người khác bất đồng, không biết là nguyên
nhân gì”.
“Kia, hắn vẫn
như vậy sao?”. Lý Khải nhìn thoáng qua người đi ra ngoài cũng không chịu rời bỏ
mơ, đành phải tìm một cái túi để mơ vào cho hắn mang theo.
“Nếu là máu
ứ động, chỉ có thể dùng chút dược hoạt huyết tiêu viêm chờ theo thời gian xem
khối máu kia có tan hay không, còn nếu là nguyên nhân khác, cũng chỉ có thể chờ
một thời gian sau xem có tra ra được bất thường gì khác. Ngươi có tính toán gì
không, bộ dạng hắn thế này, xem ra cũng không có khả năng tự mình ly khai”.
Lý Khải nhíu
mày thoáng chốc, nhìn thiếu niên đang ăn mơ mờ mịt cái gì cũng không biết nói:
“Kia ta liền dưỡng hắn đi, tả hữu ta cũng chỉ có một người, thêm hắn nữa cũng
không tính là nhiều”.
“Ngươi có
thể nghĩ cho rõ, ngươi xưa nay không phải sợ nhất là phiền toái sao, bộ dạng hắn
thế này cùng hài đồng ba tuổi không sai biệt”.
“Ta đây liền
dưỡng hắn như dưỡng hài tử, hắn liền gọi Bảo Nhi”. Lý Khải nói chuyện nhưng ánh
mắt vẫn chú ý hắn, nhìn hắn đắc ý vênh váo ăn mơ thiếu chút nữa nuốt phải hạt,
khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nghẹn đến đỏ lên ho ra hạt mơ, liền không khỏi bật
cười, thật đúng là thú vị, sau này có hắn, bản thân đại khái sẽ không còn tịch
mịch đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các nàng cho ta một cái cmt để ta biết công sức ta bỏ ra là xứng đáng vì có người đọc a...