VĂN ÁN
Thôn Tiểu Sơn, Lý Khải cứu được một
thiếu niên 14 15 tuổi khắp người bị thương.
Nào biết thiếu niên bị thương ở đầu,
sau khi tỉnh lại không chỉ đã quên hết thảy mọi việc, còn biến thành một cái ngốc
tử.
Lý Khải nghĩ, dù sao bản thân sống cũng
chỉ có một mình, liền nuôi tiểu ngốc tử, gọi Bảo Nhi.
Nào ngờ tiểu Bảo Nhi làm ấm giường, ấm
lòng mọi thứ, còn có thể hoài thượng hài tử, Lý Khải mới biết mình thật sự nhặt
được “bảo”.
Biên tập đánh giá:
Tiên sinh dạy
học duy nhất của thôn Tiểu Sơn – Lý Khải, trước nhà cứu được một thiếu niên cả người đều là
thương, nào biết thiếu niên bị thương ở đầu sau khi tỉnh lại quên hết tất cả, cùng
một đứa nhỏ giống nhau. Nguyên bản Lý Khải là sống một mình một người thực tịch
mịch, vì thế nhận nuôi thiếu niên, gọi là Bảo Nhi.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, lâu
ngày sinh tình, Bảo Nhi cũng từ từ mập ra, toàn tâm toàn ý vì Lý Khải sinh hài
tử, người một nhà vĩnh viễn bên nhau. Nhưng thời điểm bụng Bảo Nhi thật sự to lên,
Lý Khải lại không biết làm sao….
Tác phẩm này ngôn ngữ mộc mạc, tình
tiết chặt chẽ chủ thể rõ ràng, miêu tả đúng mức.
Lời văn thể hiện rõ cá tính nhân vật,
tiên sinh dạy học ôn nhu – Lý Khải, mất trí nhớ ngốc manh thích vui đùa – Bảo
Nhi. Nhưng dưới thân phận bình thường của họ, lại che giấu một bí mật thân phân
khác.
Cuộc sống bình thản ấm áp như làm cho
độc giả lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mặc dù không có sóng to gió lớn nhưng trong văn
phong vẫn có những hỉ nộ ái ố, khổ lạt yêu đương của vai chính, giữa những hàng
chữ biểu lộ sự chất phát cảm động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các nàng cho ta một cái cmt để ta biết công sức ta bỏ ra là xứng đáng vì có người đọc a...